Nụ cười Bạch Ngưng Sương giả tạo: “Làm sao ngươi biết ta không có xuống tay!”
Hoàng đề sửng sót: “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi thực mau sẽ biết.”
Năm đó.
Lúc ngã xuống sườn núi, nàng được người cứu lên, người cứu nàng y thuật cao minh.
‘Y độc không phân biệt.
Người kia độc thuật cũng vô cùng lợi hại.
Ở tại vách núi, cùng người nọ học độc thuật rất lâu, cuối cùng, rốt cục có sở thành.
Tiến cung lúc sau, không phải nàng không nghĩ tới ám sát Hoàng đế!
Nhưng bên người Hoàng Thượng cao thủ nhiều như mây, nếu thất bại, nàng sẽ không có cơ hội lần thứ hai.
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn quyết định dùng độc.
Vào cung trước đó, nàng liền hạ độc mãn tính cho chính mình.
Không ngoài dự liệu, vào cung lúc sau dựa vào dung mạo nàng được Hoàng đề chuyên sủng.
Thế nhưng Hoàng đề lại không biết.
Mỗi lần nàng thị tẩm, trong tằm cung nhóm lửa huân hương đều sẽ câu lên trong cơ thể độc của nàng, tiện thể… Lan tràn đến trên người hắn. . Truyện Hot
Mấy năm xuống dưới, thân thể hắn hiện giờ đã tới gần dầu hết đèn tắt.
Nói trắng ra là.
Cách cái chết không xa!
“Yêu nữ!”
Thái Hậu chỉ vào Bạch Ngưng Sương, lạnh giọng nói: “Người đâu, bắt lầy yêu nữ này cho tai”
Bọn thị vệ lập tức chạy. đến bao Vây.
Bóng lưng Bạch Ngưng Sương thẳng tắp đứng ở đó, không né không tránh.
Cửa đại điện rộng mở.
Có gió lạnh thổi tới, đứng ở đại điện tóc dài của nàng tóc bay múa, tà váy tung bay, hiện ra một khung cảnh mỹ lệ nhưng một chút thê lương.
“Bạch Ngưng Sương.” Đức phi nhẹ nhàng kêu nàng một tiếng.
Bạch Ngưng Sương nhìn qua phía nàng, rồi mỉm cười: “Ninh Dương…… Ngươi giống như ca ca ngươi, hắn thích ăn nhất bánh hoa qué, thích sạch sẽ. Hiện tại, ta không sạch sẽ, chờ đến khi gặp ca của ngươi, cũng không biết hắn có ghét bỏ ta hay không.”
Đức phi đột nhiên có một dự cảm không lành: “Ngươi!”
Vừa dứt lời, khuôn mặt nàng liền hiện nỗi khiếp sợ, khóe miệng Bạch Ngưng Sương tràn ra một tia máu tươi, thân hình cũng lung lay sắp đổ.
Đức Phi kinh hãi, nàng cuống quít tiến tới.
*Ninh Dương, cần thận!” Sắc mặt Thái Hậu biến đổi.
Quan hệ của Đức Phi và Thái Hậu rất thân thiết, Thái Hậu sợ nàng Bạch Ngưng Sương bị ám hại, nhưng Đức Phi lại không màng tới, nàng đi nhanh vọt tới trước mặt Bạch Ngưng Sương, đưa tay ra đỡ nàng sắp ngã nhưng quá muộn, chỉ kịp giữ chặt cổ tay của nàng.
Bạch Ngưng Sương ngã vào bên trong đại điện.
Đức Phi hoảng loạn nâng nàng dậy: “Ngươi có sao không, có sao không, ta sẽ lập tức kêu thái y”
“Đừng hao công tổn sức, trước khi đến đây ta đã bị trúng độc rồi.”
Sau khi tiến cung trở thành Thần Phi, quan hệ của nàng và Đức Phi cũng không máy tốt đẹp. Bạch Ngưng Sương biết kết cục của mình sẽ không tốt, đương nhiên cũng không nghĩ liên lụy nàng, cho nên, xưa nay chưa bao giờ: cùng nàng giao hảo.
Hiện giờ.
Vì một người nam nhân, quan hệ của hai nữ nhân ngược lại trở nên thân mật.
Hai mắt của Đức Phi đẫm lệ: “Ca ca ta dùng chính mạng mình để đổi lấy mạng ngươi, như thế nào ngươi lại không tiếc mạng!”
Nàng thở dốc, ánh mắt dần dân tán loạn: “Cả đời này của takhông thẹn với trời đất,phụ mẫu huynh trưởng, duy chỉ có, duy chỉ có thua thiệt Trữ Dịch quá nhiều.”
Đức Phi khóc đỏ mắt.
“Khụ, khụ khụ.” Máu tươi từng ngụm từng ngụm từ trong miệng tràn ra, rơi lên bên trên váy áo, tách ra thành từng đóa hoa màu đỏ thẫm kiều diễm.
Bạch Ngưng Sương cúi đầu, nhìn vào thân mình nhuốm một màu áo máu đỏ tươi, nàng đột nhiên cười, thở hỗn hễn nói: “Bảy năm…… Ta sợ hắn đều đã quên ta, điều đặc biệt là ta cố ý mặc bộ xiêm y mà ta đã mặc vào ngày chúng ta quen biết nhau.”