“Thật sự, em không lừa anh. Tiểu Quán Quán muốn dùng thân thể cô ấy còn đặt phòng tình thú, còn đưa thẻ phòng cho Lãnh Quân Lâm… Hiện tại cô ấy đang ở khách sạn Quân Hoàng.”
“Câm mồm!”
“Anh, em biết anh không tiếp nhận được hiện thực này, em cúng không nghi dén tiêu Quán Quán lai là loai nguói náy”
Không chút do dy Tiêu Láng Da chán hong anh: “Muón quy tác ngâm, cô áy nên tói tim dén anh!”
Dúng ha.
Tiêu Diên gái gãi dâu.
Anh lã tông tai tãp doân Tiêu thi, mã Truyên thông Hoa Ha chi lã công ty dwói truóng cúa công ty giái trí ma thôi, muón thãt sy muôn dung quy tác ngâm, tiêu Quán Quán cúng nên tim dén ông anh, sao có thê lya chon Lânh Quân Lâm.
Huóng chi.
Côn có Tâm Can cung Duê Dué níra.
Hai nhóc này lã cót nhuc cúa anh, anh dói tiêu Quán Quán lai theo duôi rô râng nhu vây, chi cân cô nguyên y, thi lúc não ciúng có thê thânh phu nhân tông tài tãp doàn Tiêu thi.
Loai tinh huóng này.
Cô sao có thê di câu dân Lânh Quân Lâm!
Cái này hoân toân không thê não nói nôi.
“Ách… Anh nói nhu vày dôt nhiên em nghi tói, nãy gio tiêu Quán Quán vân luôn không nói gi, hon nita mát vân luôn nhám lai.”
“Em ô dó trông chirng, không duo dê bát luân ké não tói gân phông, anh lâp túc qua!”
“Vâng!”
Bát kê nói thé não,ngwoi truóc mát an toân rôi.
Tiêu Lâng Da thô phão nhe nhôm, di nhanh vê phía bãi dô xe, nô máy, dem tóc dô xe tói da, nhanh chóng chay dén khách san Quân Hoâng.
Khách san Quân Hoâng.
khách san Quân Hoâng lã môt khách san nám sao cao cáp tai Vân Thânh, mô ô trung tâm thanh phó, xung quanh là các tõa nhã xa xi, dêu là dám nguôi ân choi tiêu phí.
Tuy ô vung ngoai thânh nhung chi mát hon hai muoi phút Tiêu Lâáng Da dá lái xe chay tói khách san Quân Hoâng.
Anh mau chóng goi diên thoai Tiêu Diên.
“A Diên, phông não.”
“2601! Anh nhanh chóng lai dãy, em nghe dwg bên trong phoông hinh nhw có dông tinh.”
Sác mãt Tiêu Lâng Da thay dôi, dung tóc dô nhanh nhát bát thang máy lên lâu.
Tina Cúa thang máy mói vira mô ra, Tiêu Dién tranh thú thoi gian lao dén, anh bát láy cánh tay Tiêu Láng Da kéo vão huóng cia phông: “Mau mau mau! Trong phông không quá thích hop em không vão due!”
“Không thích hop cái gi mã không vão!”
Sác mát Tiêu Diên có chút mát ty nhiên, ánh mát anh né tránh, láy ra chiéc thê phong dua cho Tiêu Láng Da, “Khu… Anh ty vão xem di.”
Ánh mát Tiêu Láng Da sác bén liéc mát anh môt cái.
Tiêu Dién chôt da không thôi.
Lúc này, không phãi thoi diêm dê anh so do, Tiêu Lâng Da câm thê phông mô cira.
Phoông rát lón.
Ma lai bô trí rô râng ti mi quá.
Gian phông trên mãt tnâm bãy kháp mâu hông phán cúng cánh hoa hông mâu dô chót à gian phông chinh giiva, trên giuông lón to nhu vày bi lya mông che láp, loáng thoáng có thê nhin tháy môt nguoi à trên giwong không ngirng cúr dông.
Tiêu Láng Da nhanh chân tién den.
An xóc lên tâm lya mông, cá nguôi dúng hinh tai chô.
Trên giwông lón.
Cã nguói Lâm Quán Quán không manh áo che thân, lân da cô tráng nhu’ tuyét, sác máãt Wng hông, tóc dai den nhw myc phoi ra trên khán trái giwong mãu tráng, lô ra môt thân hinh dep my miêu.
Cã nguói Tiêu Láng Da câng chãt, yét hãu câng cúng.
Sau lwng, dôt nhiên truyên vão thanh âm nhô vun.
Tiêu Lâng Da nhanh chóng dung chán mên che Lâm Quán Quán lai, anh xoay ngwói, ánh mát hung ác nham hiêm, “Em tháy rôi”
Biéu tinh kia rát giôÔng muón giét nguôi diet khâu.
Tiêu Diên tê cà da dâu.
Anh núp ô canh civa, chi lô ra cái dâu, anh nhác tay lâm dáu thê: “Néu biêt nguôi trong phông lã tiêu Quán Quán, thi em có tám lá gan, em cúng không dám tién vão xem.”