Ngoài cửa.
Tiêu Lăng Dạ thật lâu nghe không được thanh âm, he hé mở cửa phòng tắm ra một cái khe hở nhỏ liền nhìn thấy cả người Lâm Quán Quán bị lạnh đến mức cả người phát tím, những nốt đỏ không bình thường trên người kia sớm đã không còn nữa.
“Quán Quán.”
Hàm răng Lâm Quán Quán run lên, run bần bật, một chữ cũng nói không nên lời.
Thấy thế.
Tiêu Lăng Dạ nhanh vọt tới.
Anh giữ chặt cổ tay của cô, cổ tay của cô lạnh băng, Tiêu Lăng Dạ nhanh bế cô từ bồn tắm lên, trên người Lâm Quán Quán còn bọc cái khăn trải giường, từ bồn tắm bước ra ngoài, khăn trải giường trên người cô nước vẫn còn tí tách chảy.
Tiêu Lăng Dạ lấy một cái khăn tắm khoác lại trên người cô.
Lâm Quán Quán còn run.
“Lạnh không?”
Lâm Quán Quán cứng đò gật đầu.
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ khẽ thay đổi, bế ngang cô rồi lao ra khỏi phòng tắm, bước đến mép giường.
Trong phòng, Tiêu Diễn “wow” kêu một tiếng, nhanh xoay người sang chỗ khác.
*A Diễn!”
“Hở?”
“Mở điều hòa.”
“ÀI” Tiêu Diễn lui ra phía sau hai bước, tìm ra điều khiển điều hòa từ xa, anh hoàn toàn không dám nhìn về phía hai người, nắm điều khiển từ xa, anh có chút hoang mang: “Anh, anh muốn gió nóng hay là gió lạnh?”
Tiêu Lăng Dạ nghiền răng: “Em nói thử?”
Anh mà biết thì cũng không hỏi nha.
Tiêu Diễn lén nhìn về phía hai người, vừa vặn nhìn tháy anh trai dùng chăn bông quấn Quán Quán lại.
Phi! Tiểu Quán Quán nhìn qua giống như sắp đông chết.
“Hất xi.”
Tiêu Diễn nhanh chóng mở gió ám, chỉnh độ ám điều hòa đến 26 độ.
“Anh.”
“Nấu nước!”
“AI”
Tiêu Diễn buông điều khiển từ xa, yên lặng chạy tới nấu nước, mới vừa đem ô điện căm xong liên nghe được anh trai nhà mình lại kêu lên: “Thuốc cảm!”
Tiêu Diễn khóc không ra nước mắt.
Hèn gì anh trai đuổi bọn người Lãnh Quân Lâm đi chỉ giữ anh ở lại.
Hoá ra chính là vì thiếu người sai vặt.
Anh bị phẫn xuống lầu mua thuốc cảm.
Trong phòng.
Điều hòa nhanh chóng vận hành, gió nóng thổi ra, căn phòng vốn thanh lãnh tức khắc liền ám áp hơn rất nhiều.
Lâm Quán Quán ôm mình trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nho nhỏ, dưới lớp chăn, trên người cô vẫn đang bọc lớp khăn trải giường ướt dầm dèề, bên ngoài khăn trải giường còn bọc khăn tắm.
Khăn trải giường ướt ôm lại trên người, thế cho nên bọc chăn căn bản cũng không cảm thấy ấm áp hơn chút nào.
Lâm Quán Quán giật giật.
“Đừng nhúc nhích!”
Cô cũng không động.
Nhưng mà…cô bị lạnh.
Lâm Quán Quán xịt xịt cái mũi, cánh tay cứng đờ đã khôi phục một ít cảm giác, cô trồn vào trong ổ chăn, đem khăn trải giường ướt trên người kéo xuống, từ trong chăn ném lên mặt đất.
Lại quấn chăn, tức khắc ám áp hơn rất nhiều.
Nước nóng nấu xong rồi, Tiêu Lăng Dạ chạy nhanh rót một ly đem tới “Còn nóng, em uống 2 ngụm đi.”
Tiêu Lăng Dạ đem cái ly đưa cho cô.
Lâm Quán Quán vươn tay, ngón tay còn phát run.