*Gãi đúng chỗ ngứa!”
Khương Ninh nhíu mày, không hiểu.
Lão gia tử mỉm cười: “Bà ngẫm lại một chút, người mà cậu bé quan tâm nhát là ai.”
“Cái đó mà còn phải hỏi sao, tắt nhiên là Lâm Quán Quán kia rồi.”
Khương Ninh nói một cách cực kỳ không tình nguyện.
“Đúng vậy, chính là Lâm Quán Quán.” Lão gia tử lôi kéo tay bà đi về phía trước: “Tình cảm của thằng bé với Lâm Quán Quán rất sâu sắc, nếu bà muốn lưu lại ấn tượng tốt với thằng bé thì phải đối xử tốt với Lâm Quán Quán.Chỉ khi nào Lâm Quán có ấn tượng tốt với chúng ta, thằng bé mới có thể có cảm tình với mình.”
Khương Ninh dừng bước.
“Làm sao vậy?”
Khương Ninh cắn răng: “Chồng, ý của ông là kêu tôi đi lầy lòng Lâm Quán Quán sao?”
Vẻ mặt Khương Ninh đầy vẻ kháng cự: “Không có khả năng!”
*ANinh.”
“Dù sao cũng không được! Tôi chán ghét Lâm Quán Quán, cực kỳ chán ghét! Ở cái nhà này có cô ta thì không có tôi, có tôi thì không có cô ta!” . Bạn có biết trang truyện { Trum Truyen. o rg }
Lão Gia tử nhìn Khương Ninh bằng ánh mắt nặng nè, Khương Ninh có chút không được tự nhiên khi bị nhìn như vậy, bà nhẹ nhàng lui ra phía sau một bước:“Ông định làm gì?
“A Ninh, bà không phải là người khó hòa đồng với mọi người, nói cho tôi biết, tại sao bà lại ghét Lâm Quán Quán, thậm chí bà còn chưa hề tiếp xúc với cô ấy!”
Khương Ninh sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, bà ta dường như nghĩ đến điều gì đó mà bà không muốn nghĩ đến, lông mày nhíu lại và gương mặt tối sảm đi.
*A Ninh!” Ánh mắt sáng quắc của lão gia nhìn bà.
Khương Ninh né tránh ánh mắt của lão gia tử: “Dù sao cũng đừng hỏi tôi…… Chính là tôi ghét cô ta, không hề có nguyên nhân, chỉ là tôi ghét cô ta tôi!”
Lão gia tử thở dài: “Vì Lăng Dạ,vì đứa cháu mà bà luôn nhớ thương, bà cũng kiên quyết không bỏ qua chút hiềm khích chán ghét này sao?”
“Đúng vậy!”
Lão gia tử lại thở dài lần nữa: “Tót, tôi đã biết.”
“Ông biết cái gì?”
Lão gia tử kéo tay bà, đi tiếp về phía trước: “Tôi biết bà ghét cô ấy rất nhiều và sau này tôi cũng sẽ không khuyên bà chấp nhận cô ấy.”
Khương Ninh cắn môi.
Bà nắm chặt tay lão gia tử, ngửa đầu lên nhìn ông: “Ông à, có phải ông cảm tháy tôi rất tùy hứng,vì tính tình nhỏ nhen mà mặc kệ hạnh phúc của con trai không?”
Lão gia tử xoa đầu bà: “Đừng nghĩ lung tung.”
Giọng nói của ông ấy đầy sự bao dung.
Khương Ninh lại cắn môi.
Bà biết lần này là bản thân quá tùy hứng, nhưng là…
Nhưng là bà không thể chấp nhận Lâm Quán Quán đêm đó trở thành con dâu của bà.
“Chồng à.”
Lão gia kéo Khương Ninh cùng chờ thang máy với mình: “Dù sao hai chúng ta cũng là người đồng hành với nhau lâu nhất, bà không thích, tôi cũng không ép.”
“Chồng.”
“Nhưng tôi cũng nói rõ lập trường của mình, tôi sẽ không phản đối việc Lăng Dạ và Lâm Quán Quán ở bên nhau và tôi sẽ không làm bắt cứ điều gì có thể phá hủy việc bọn trẻ sống cùng nhau.”
Khương Ninh khịt khịt mũi, nắm chặt tay lão gia.
Bà thật sự cảm động vì lão gia đã đứng vê phía bà mà mặc kệ bắt kể lí do là gì.
*Chồng à, cảm ơn ông.”
Lão gia tử cười cười không nói chuyện.
ÀI…
Xem như chuyện này cho Lăng Dạ thêm một trải nghiệm vậy.
Ông tin rằng với khả năng của con trai mình, anh chắc chắn có thể đảm đương được, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Bên kia.
Sau khi Duệ Duệ ra khỏi phòng bệnh, dưới sự hướng dẫn của y tá, cậu bé đã ăn một phần tư quả táo nhưng sau khi ăn xong, chưa đến buổi chiều, cậu bé đã phải vào nhà vệ sinh vài lần để nôn ra, nôn đến nỗi chỉ còn mật xanh mật vàng thôi.