Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 440: Chương 440: Chương 438




Lâm Vi nhìn di động, cười lạnh một tiếng, cô nhìn về phía tiếp tân: “Tổng giám đốc Tiêu của mấy người thường máy.

giờ sẽ tan làm?”

“5 giờ.”

“Được!”

Lâm Vi dứt khoát ngồi xuống ghé sô pha trong sảnh.

Cô chờ!

Cô cũng không tin, Tiêu Dục còn có thể tránh ở trong công ty cả đời không ra!

Thời gian còn sớm, mới là hai giờ buổi chiều.

Giữa trưa Lâm Vi không có ăn cơm, lúc này cả người đông lạnh rét run, cô dứt khoát gọi một phần mì nước ở đại sảnh ăn.

“Tiểu thư, thực xin lỗi, ở đây chúng tôi có quy định không được ăn ạ.”

Nhưng mà.

Lúc nhìn thấy mặt Lâm Vị, tiếp tân có vẻ rất kinh ngạc.

Này.

Đây không phải là đại minh tinh Lâm Vi trước kia sao?

Nhớ tới gièm pha của cô ta, tiếp tân lập tức hiện ra vẻ mặt khinh thường, bât quá cô cũng nghĩ đên quan hệ của Lâm Vi và tổng giám đốc Tiêu, bởi vậy, cô cũng không dám đuổi người.

Buổi chiều 5 giờ.

Công ty lục tục tan làm.

Lại đợi chốc lát, Lâm Vi rốt cuộc nhìn người cô đang đợi.

Tiêu Dục mặc một bộ áo vest, cúi đầu, một tay cầm chìa khóa xe, một tay cầm công văn đang chuẩn bị rời đi.

Thấy thế.

Lâm Vi đứng dậy bước qua, vươn hai tay ngăn ở trước mặt anh ta.

Ở bên nhau bón năm.

Cho dù Lâm Vi dùng khăn quàng cổ trùm kín mặt, Tiêu Dục chỉ cần liếc mắt một cái cũng vẫn nhận ra cô ta.

Nhìn thấy cô ta, hai lông mày của anh ta nhíu chặt.

Đặc biệt là các nhân viên xung quanh tò mò nhìn qua một cách sôi nỗi.

Sắc mặt Tiêu Dục thay đổi đổi, anh hạ giọng: “Sao cô lại tới đây?”

“Có việc tìm anh!”

*Có việc gì thì đi ra ngoài rồi nói!” Tiêu Dục nhíu mày, bước nhanh ra ngoài. Lúc đi ngang qua người cô, anh thấp giọng nói: “Đi theo tôi.”

Lâm Vi nắm chắc thắng lợi, ngược lại không một chút hoang mang, khóe miệng cô cong lên nhẹ nhàng, đuổi kịp bước chân Tiêu Dục.

Năm phút sau.

Bãi đỗ xe, Tiêu Dục trong xe.

Tiêu Dục ngồi ở ghế lái, không kiên nhẫn nhìn Lâm Vi ngồi ở ghế phụ, lạnh lùng nói: “Cô tìm tôi làm cái gì, lúc trước chúng ta đã nói rõ rồi. Sau khi căn hộ kia sang tên cho cô xong, hai chúng ta liền không ai thiếu nợ ai nữa, về sau không qua lại với nhau! Sao giò cô lại tới tìm tôi làm gì!”

*Đương nhiên có chuyện mới đến tìm anh chứ!”

“Nói!”

Lâm Vi hừ nhẹ, cô kéo khăn quàng cổ xuống, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là phong tình: “Gấp như vậy làm gì, hai chúng ta đã lâu không gặp mặt, anh không muốn nói chuyện với tôi chút sao?”

Tiêu Dục cười lạnh: “Giữa chúng ta không có gì để nói cả.”

“Vậy anh muốn nói chuyện với ai, La Mỹ Mỹ?”

Sắc mặt Tiêu Dục trở nên cực kỳ khó coi.

Lâm Vi cười khẽ: “Tiêu Dục ơi là Tiêu Dục, anh thật là càng sống càng tệ đấy.Tôi còn tưởng rằng sau khi anh chia tay tôi sẽ tìm người nào tuyệt sắc lắm! Không nghĩ tới, anh lại đi tìm loại phụ nữ. chẳng ra sao cải”

“Câm miệng!”

Tia mắt Tiêu Dục hồng đỏ, La Mỹ Mỹ là cái gai trong lòng Tiêu Dục, bắt luận kẻ nào nhắc tới, anh đều cảm thấy khó chịu.

Lâm Vi tới gần anh một chút, nắm lấy tay Tiêu Dục, Tiêu Dục né tránh nhanh như tia chớp: “Làm cái gì vậy?”

“Đường đường là một người đàn ông, tôi có thể ăn thịt anh sao.”

“Tôi còn có việc, không có thời gian làm chuyên vô nghĩa với cô, cô có chuyện gì thì mau nói đi.” Tiêu Dục thúc giục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.