“Em.”
“Em không cần đem chủ ý này úp lên người anh, anh sắp kết hôn, anh không có khả năng nuôi nắng đứa nhỏ này, coi như em chờ sinh đứa bé này rồi sau đó sẽ khởi tố anh, cùng lắm dựa theo pháp luật mỗi tháng anh chu cấp máy trăm tệ phí nuôi nắng đứa bé.”
“Anh!”
“Không phải anh nhẫn tâm, sau này anh sẽ có gia đình mới, cũng sẽ có đứa con khác, không có khả năng quan tâm thêm đứa con riêng này. Em chưa từng làm mẹ, vậy em có thể lên mạng tìm hiểu một chút, nhìn xem hiện tại để nuôi dưỡng một đứa bé mỗi năm phải tốn bao nhiêu tiền. Không chỉ là phương diện này, còn có vấn đề thời gian, sinh đứa bé ra là em tự chăm sóc hay phải thuê bảo mẫu để chăm? Nếu chính em chăm sóc, về sau sẽ bị đứa bé này làm phiền, trừ phi chờ nó lớn lên đi nhà trẻ, em mới có khả năng tái xuất. Chúng ta thử tính toán thời gian đi, từ khi nhỏ đến lúc nó đi nhà trẻ, ít nhất cũng mắt bốn năm.
Giới giải trí thay đổi rất nhanh, em so với anh càng phải hiểu rõ ràng hơn. Bốn năm sau, còn có ai nhớ rõ Lâm Vi em là ai nữa không?”
Sắc mặt Lâm Vi lúc sáng lúc tối.
*Mà coi như em thuê bảo mẫu về chăm sóc dùm em đi, ở Vân Thành, muốn thuê một bảo mẫu tốt một chút một tháng tối thiểu năm chữ số, hơn nữa sữa bột cho con, chỉ tiêu hằng ngày. Một tháng chỉ phí thấp nhất cũng phải hai ngàn vạn! Chờ con lại lớn một chút, cần giáo dục càng nhiều. Một thân con gái như em, em xác định có thể lo cho cái nhà này sao?”
Nắm tay Lâm Ví siết chặt.
Tiêu Dục thở dài, anh tiếp tục khuyên: “Rồi xem như em có thể một mình chống đỡ cái nhà này, về sau em làm sao bây giờ? Em hẳn là biết, phụ nữ có con riêng, về sau muốn tìm đàn ông ưu tú… Rất khó khăn! Em không thể sống một mình mà lo cho con suốt đời.”
Ánh mắt Lâm Vi chuyển động không ngừng.
Mấy vần đề này…
Cô đều chưa từng nghĩ qua.
Mới vừa biết mình mang thai cô liền vui vẻ chạy tới thông báo, hoàn toàn không nghĩ tới những việc kế tiếp này.
Lâm Vi nắm tay, cô ngẳng đầu nhìn thẳng vào Tiêu Dục: “Hai người chúng ta…”
Tiêu Dục không chút do dự chặn họng cô: “Vi Vi, chúng ta đã chia tay, không có khả năng trở lại như trước!”
Lâm Vi trầm mặc.
A.
Cô thật là quá buồn cười.
Vừa biết cô mang thai, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng trong lòng cô vô cùng hy vọng, hy vọng có thể cùng anh quay trở lại như trước.
Mà hiện tại.
Lời anh nói giống một chậu nước lạnh dập tắt tất cả chờ mong của cô.
Ánh mắt cô ảm đạm.
“Vi Vi, chúng ta ở bên nhau hơn bốn năm, anh đối với em thật sự là có tình cảm. Nhưng anh không có cách nào nữa, hiện tại anh là ‘thân bất do kỷ’. Em nói không sai, La Mỹ Mỹ thật sự rất kém cỏi, các phương diện đều không bằng em, anh cũng rất chướng mắt cô ta nhưng anh không được chọn lựa. Ha ha… Cha mẹ anh nuôi dưỡng anh nhiều năm như vậy, hiện tại đã tới lúc anh báo hiếu cho cha mẹ, lúc này, anh không thể lùi bước.”
Lâm Vi nhắm mắt lại.
“Vi Vi, nghe anh, bỏ đứa bé đi.”
Ài.
Nội tâm Lâm Vi cười lạnh.
Nói qua nói lại, mục đích của anh chính muốn cô phá cái thai này.
Cô nhắm mắt lại, đại não suy nghĩ, trong chớp nhoáng, cô đã có quyết định.
Cô mở mắt ra, đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo.
“VI MT Ô, Mặt Lâm Vi không cảm xúc hắt tay Tiêu Dục ra.
*WiViP *Nói bản thân thành kiểu đáng thương như thế, nếu không phải do tôi quá hiểu anh, xém chút nữa đã tin lời anh nói rồi”
Sắc mặt Tiêu Dục thay đổi: “Vi Vi…”
Lâm Vi duỗi tay.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve ghế dựa làm bằng da thật của siêu xe, châm biếm: “Không phải nói mình là hai bàn tay trắng sao, vậy sao vẫn còn lái em siêu xe này vậy?”
Ánh mắt Tiêu Dục chọt lóe: “Cũng phải có một chiếc xe cho vẻ bề ngoài, nều lúc này anh đổi xe hoặc là bắt xe công cộng, bị truyền thông biết sẽ nói nhà họ Tiêu chúng ta đã hoàn toàn xong rồi, như vậy càng tạo thành mặt trái ảnh hưởng với công ty.”
Lại lần nữa Lâm Vi cười lạnh.
Sau này chia tay, cô đã hoàn toàn thấy rõ gương mặt thật của Tiêu Dục Nói bất động sản của ba mẹ anh tất cả đều bán lấy tiền mặt thì cô còn tin.
Nhưng nói Tiêu Dục không có quỹ vốn liếng riêng,bất kể như thế nào cô cũng không tin.