Hiện tại bọn họ đúng là thiếu tiền, khó đảm bảo sẽ không vì hai ngàn vạn mà bí quá hoá liều làm ra chuyện gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô luôn cảm thấy bắt an.
Thế là.
Sáng sớm cô liền tới đây.
So với ngồi chờ chết, không bằng đánh đòn phủ đầu.
Cho nên, sáng sớm cô liền tới biệt thự Tiêu gia này, tất cả đều giống như cô đoán trước, Tiêu Dục căn bản là không có đem chuyện cô mang thai nói cho ba mẹ, mà thái độ Liễu Uyễn Lê sau khi biết được cô mang thai, cô cũng đoán trước được không lệch đi tí nào.
Bắt quá…
Lâm Vi cô cũng không phải ngu xuẩn.
Không làm chuẩn bị tốt, cô cũng không dám tới gặp đám người ma quỷ này.
“Lâm Vị, cô giỏi lắm! Cô giỏi lắm!”
Lâm Vi cười khẽ: “Cảm ơn đã khen.”
Sắc mặt Liễu Uyễn Lê lập tức xanh mét.
Đời này chỉ có bà tính kế người khác, không nghĩ tới lại thua ở trong tay Lâm Vi.
Con đàn bà tỉ tiện này quả nhiên không phải người hiền lành.
Ánh mắt bà lập loè: “Hai ngàn vạn không phải số nhỏ, muốn chúng ta giao ra liền chỉ sợ không được.”
Lâm Vi dứt khoát nằm nghiêng ở trên sô pha, thở dài nói: “Bác gái à, bà cũng đừng giãy giụa, càng không cần nghĩ kéo dài thời gian, vô dụng thôi. Tôi cho các người thời gian một buổi sáng, chờ đến giữa trưa 12 giờ, nếu hai ngàn vạn còn chưa được chuyển vào số tài khoản tôi. Buồi chiều tôi đành phải đi La gia.”
Thời gian một buổi sáng!
Liễu Uyễn Lê giận dữ: “Khinh người quá đáng! Một buổi sáng chúng tôi đi đâu tìm hai ngàn vạn!”
Lâm Vi buông tay: “Đó là chuyện của máy người.”
Đáng chết!
Liễu Uyễn Lê căm tức nhìn Lâm Vi, Lâm Vi không nhường chút nào cũng lạnh lùng nhìn qua.
Ánh mát hai người nhìn nhau, đạn pháo văng khắp nơi.
Dù cho Liễu Uyễn Lê có thủ đoạn nhưng lúc này rốt cuộc rơi vào thế hạ phong, khí thế đương nhiên yếu đi vài phần.
Lâm Vi lấy điện thoại ra, nhìn thời gian: “Ai cha! Đã 7 giờ rồi, từ giờ đến 12 giờ chỉ còn cách 5 tiếng đồng hồ, các người mau nắm bắt thời gian nha.”
Cái trán Liễu Uyễn Lê nổi gân xanh lên, bỗng nhiên bà từ trên sô pha đứng lên, hung hăng trừng Tiêu Dục một cái, nhanh trở về phòng.
Thấy thế, Tiêu Kính Niên cuống quít bước theo sau.
Trong phòng khách.
Lâm Vi nằm không thoải mái, càm cái gối ôm lót ở dưới eo, tay cô chống cằm, cười nhìn Tiêu Dục: “Đứng đó làm gì, ngồi đi!”
Tiêu Dục lạnh lùng nhìn cô.
Trên mặt anh còn có dấu bàn tay vừa rồi Liễu Uyễn Lê đánh, vừa hồng vừa sưng.
Ánh mắt Lâm Vi có chút chợt lóe, vỗ vỗ sô pha: “Đến đây, ngồi ở đây.”
Tiêu Dục không nhúc nhích.
Lâm Vi thở dài, duỗi tay sờ sờ bụng nhỏ: “Không muốn cảm nhận con của anh một chút sao, qua hôm nay, anh cũng không thể cảm nhận được nữa rồi”
Tiêu Dục nhíu mày: “Cô tự tin ba mẹ tôi sẽ thỏa hiệp như: vậy sao?”
“Nếu tôi không tự tin, tôi sẽ không đến.”
Tiêu Dục nhíu mày.
“Ba mẹ anh đều là kẻ già đời, sẽ rất cân nhắc. Bọn họ cũng biết, lúc này, quyền chủ động thuộc về vệ tôi. Tôi nói cái gì, bọn họ phải làm cái đó.” Lâm Vi nói tiếp: “Nếu tôi đưa ra yêu cầu vô cùng quá mức, bọn họ làm không được có lẽ sẽ bất chấp tất cả với tôi nhưng tôi muốn hai ngàn vạn tuy rằng làm cho bọn họ đau nhưng cũng không phải không lấy ra được. Cho nên, bọn họ sẽ không vì hai ngàn vạn này, đánh cuộc với tôi.”
Lâm Ví nói hoàn toàn chắc chắn.
Tiêu Dục giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô ta vậy, ánh mắt lạ lẫm: “Hiện tại tôi mới phát hiện, tâm tư cô thì ra độc ác như vậy.”
“Quá khenl”
Lời nói không hợp nhau, nói nửa câu cũng ngại nhiều rồi.
Tiêu Dục dứt khoát không hề để ý tới cô ta.
Lâm Vi nằm ở trên sô pha chờ tin tức, bất quá vì phòng ngừa tin tức Lâm Vi mang thai bị tiết lộ, trong phòng khách đều không có lầy một người hầu.