“Không sao!”
Eo cô thẳng tắp, không cần sự giúp đỡ của y tá: “Tôi không sao, cảm ơn cô.”
Nói xong.
Cô từng bước một đi ra hành lang dài tối tăm.
Giờ khắc này.
Cô đối với Tiêu Dục đã hoàn toàn hét hy vọng!
Bộ ‘Uyển phi truyện’ đóng máy,sau khi chế tác được hoàn thành, Lâm Quán Quán liền tiền vào một kỳ bận rộn.
Bởi vì dựa theo hợp đồng, yêu cầu cô phối hợp tuyên truyền phim truyền hình.
Duệ Duệ đang khôi phục rất tốt, có Tiêu Lăng Dạ chăm sóc cậu, cô cũng hoàn toàn không còn lo gì nữa.
Lâm Quán Quán bắt đầu đi theo diễn viên chính cùng đạo diễn đến từng buổi ra mắt phim truyền hình.
Có một điều ngoài ý muốn của cô chính là…
Cơ Dã Hỏa cũng có mặt.
Hậu trường.
Bởi vì Lâm Quán Quán ở vị trí thấp nhất trong dàn diễn viên chính cho nên người chủ trì đều trao đổi với đám người Chu Tư Tư nhiều hơn.
Đã rất lâu Lâm Quán Quán không có gặp Cơ Dã Hỏa, bắt ngờ gặp anh nên cô mới hỏi: “Sao anh cũng ở đây?”
Đầu Cơ Dã Hỏa vẫn là một màu xanh chói mắt, cà lơ phát phơ ngồi run chân ở trên sô pha. Nghe vậy, anh liếc mắt Lâm Quán Quán một cách tức giận: “Chỉ cho phép cô tới còn tôi thì không được tới à?”
Lâm Quán Quán nhíu mày: “Cơ Dã Hỏa, mẹ nó anh ăn phải thuốc súng à! Mẹ nó, không gặp mặt thời gian dài như vậy, vừa thấy mặt liền dỗi tôi! Anh muốn bị đánh à!”
Không biết Cơ Dã Hỏa nghĩ tới cái gì, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.
Dưới bàn trà.
Lâm Quán Quán Hung hăng đạp anh một cước.
“Aaaaa.”
Cơ Dã Hỏa hét lên một tiếng.
Mọi người lập tức nhìn qua.
Cơ Dã Hỏa ôm chân, sắc mặt đau nhăn nhó, thấy thế, khóe miệng anh giật giật: “Không cẩn thận đá trúng chân bàn trà.”
Mọi người quan tâm anh vài câu sau đó tiếp tục giao lưu.
Cơ Dã Hỏa cắn răng, hạ giọng trừng mắt Lâm Quán Quán: “Lâm Quán Quán, đồ người phụ nữ ác độc.”
“Ai bảo anh âm dương quái khí!”
Cơ Dã Hỏa rủa thầm một tiếng, nhận thua.
Mẹ nó!
Anh dễ dàng sao!
Chịu đựng không liên hệ cô thời gian dài như vậy, cứ tưởng là chám dứt được ý niệm trong đầu anh.
Kết quả…
Vừa thấy mặt liền hoàn toàn sập.
Phil Cơ Dã Hỏa anh là thứ không có tiền đồ!
“Cơ Dã Hỏal”
“Làm gì?” Cơ Dã Hỏa tức giận.
“Nghe nói anh đang yêu đương?”
Khóe miệng Cơ Dã Hỏa giật giật: “Cô nghe ai nói!”
“Chú hai anh!”
Mẹ nó!
Anh đã hoàn toàn không có năng lực cạnh tranh, vậy mà chú hai lại còn chơi anh!
Đê tiện vô sỉ tiểu nhân!
Anh cắn răng: “Từ khi nào chú hai tôi trở nên bát quái như vậy?!”
“Anh ấy như vậy là quan tâm anh!”
Chó mát Chú hai quan tâm anh?
Mẹ nó!