Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 467: Chương 467: Chương 465




Hai má Lâm Quán Quán nóng lên.

Lời nói này… làm như hai người họ đã ở bên nhau vậy đó.

Cô che mặt, bám chữ lạch cạch trả lời tin nhắn.

“Đợi sau khi em kiếm được rất rất nhiều tiền, thì anh không cần vắt vả như vậy nữa.”

Tiêu Lăng Dạ, “Ý của em là, em nuôi anh sao?”

Lâm Quán Quán sửng sốt.

Nuôi anh sao?

Sao cô nuôi nổi anh chứ!

Đồ ăn quần áo của Tiêu Lăng Dạ đều rất tinh xảo, anh tùy tiện tiêu xài một khoản chỉ sợ là cô phải bận rộn làm việc một năm.

Nhưng…

Nếu như có thể nuôi anh.

Đó là một chuyện có cảm giác rất thành tựu!

Ánh mắt Lâm Quán Quán chợt sáng ngời, cảm giác công việc của mình lại có động lực mới!

“Vâng! Em sẽ có gắng làm việc chăm chỉ!” Đằng sau câu nói còn kèm theo máy biểu cảm phán đấu.

Tiêu Lăng Dạ, “Được! Chờ em kiếm tiền nuôi anh.”

Lâm Quán Quán tươi cười như hoa.

Bỗng nhiên Bên cạnh có một bóng tối đi tới, ngắng đầu lên, thì nhìn thấy Chu Tư Tư đứng trước mặt cô.

Bởi vì chương trình sẽ sớm bắt đầu quay, tất cả bọn họ đều đã trang điểm xong.

Chương trình được quay ở trong phòng.

Các ngôi sao nữ đều mặc váy.

Lúc này, Chu Tư Tư mặc váy nghiêng vai màu vàng nhạt ôm eo, kết hợp với khuôn mặt búp bê, nhìn xinh đẹp không có chút công kích nào.

“Tôi có thể ngồi không?”

Lâm Quán Quán nhìn sô pha trong phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ bày đầy sô pha, tuy rằng có nhiều người, nhưng còn lại rất nhiều chỗ trống, Chu Tư Tư không ngồi chỗ khác, mà hét lần này tới lần khác đến chỗ BÓC Lâm Quán Quán gật đầu, “Tùy cô.”

Chu Tư Tư ngồi xuống bên cạnh Lâm Quán Quán.

Cô ta quay đầu, nhìn Lâm Quán Quán thật sâu, tia ghen tị dưới đáy mắt không thể nào giấu được.

Lúc này.

Lâm Quán Quán cũng mặc váy.

Cô mặc một chiếc váy màu đen, phong cách cực kì đơn giản, màu đen thuần, không có bất kỳ hoa văn nào, hai dây đeo vai rộng treo trên vai, thân trên ôm người, phía dưới rộng ra. Màu đen thuần đè nén hơi thở quyến rũ của cô, khiến cho cả người cô đoan trang rất nhiều.

Nhưng cho dù như vậy…

Ánh hào quang của cô hoàn toàn không có cách nào che giấu.

Bởi vì khoảng cách gần, nên cô ta có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô như một quả trứng bóc vỏ.

Không hỗ là lúc trẻ.

Trên mặt cô hoàn toàn không tìm được lỗ chân lông, làn da tinh tế khiến người ta ghen tị!

Màu đen thuần, khiến làn da cô trắng như tuyết, dưới ánh đèn, cô yên lặng ngồi trên sô pha, nghịch điện thoại, bắp chân trắng nõn mảnh khảnh dùng một tắm chăn che lại, lại khiến cho người ta có cảm giác muốn rình mò.

Cô gái này… là ngôi sao trời sinh.

Cho dù là ở góc nào, cũng có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Chu Tư Tư âm thằm nắm chặt nắm đấm.

“Đang nói chuyện với ai vậy, cười vui vẻ như vậy…”

Lâm Quán Quán thu điện thoại, kinh ngạc nhìn cô ta, “Lão tiền bối, cô đang nói chuyện với tôi sao?”

Lão tiền bối…

Lão…

Chu Tư Tư bị chọc trúng chỗ đau đớn, sắc mặt vặn vẹo một chút, cô ta lạnh lùng nói, “Nếu không thì sao!”

Bộ dạng Lâm Quán Quán hoảng sợ, “Quá bất ngờ rồi, không ngờ rằng lão tiền bối cô lại nói chuyện với tôi!

Nhưng… nói chuyện với ai là tự do của tôi, lão tiền bối cô… hỏi nếu điều này có phải là có chút không đúng hay không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.