Nhà mới còn thiếu rất nhiều đồ, trừ đệm giường chăn gối, đồ vật đơn giản linh tinh ra thì không có gì khác.
Cho nên cần phải mua rất nhiều đồ.
Đồ dùng sinh hoạt, đồ dùng tẩy rửa, bao gồm các loại chén đĩa, đồ đựng gia vị trong phòng bếp.
Cái xe đẩy nhanh chóng được lấp đây.
“Hết chỗ để rồi.”
“Để anh đi lấy thêm cái xe đẩy nữa.” Tiêu Lăng Dạ nói.
“Được, em với Tâm Can ở khu đồ ăn vặt chờ hai người.
Em đi mua vài đồ ăn ngon cho Tâm Cam.”
“Được”
Duệ Duệ không muốn đi với Tiêu Lăng Dạ, Tiêu Lăng Dạ giống như nhìn được suy nghĩ của cậu bé, nhàn nhạt nói: “Một mình mẹ cháu không canh chừng được cả cháu và Tâm Can.”
Duệ Duệ bĩu môi: “Cháu cũng không có chạy loạn.”
“Tâm Can sẽ!”
Được thôi!
Duệ Duệ nhận mệnh đi lấy xe đẩy với Tiêu Lăng Dạ, sau khi hai bên hội hợp lại tiếp tục mua sắm. . Truyện Khác
“Còn có cái gì phải mua không nhỉ.” Quá nhiều đồ cần mua mà lúc trước lại không có ghi chú kĩ, lúc này Lâm Quán Quán đã hoàn toàn nhớ không nổi còn phải mua cái gì.
“Dép lê!” Tiêu Lăng Dạ nhắc nhở.
“Đúng đúng đúng, phải mua dép lê.”
Mọi người đi thẳng đến khu dép lê, Lâm Quán Quán mua cho mình đôi dép màu xám, mua cho Duệ Duệ một đôi dành cho con nít, cô thuận miệng hỏi Tiêu Lăng Dạ: “Anh với Tâm Can mang size bao nhiêu?”
Duệ Duệ nhíu chặt mày.
Mua dép lê cho Tâm Can cậu bé có thể hiểu.
Mua cho Tiêu Lăng Dạ làm gì?
Đừng có nói là chú ấy sẽ ở chung với bọn họ đấy chứ?
Cậu không muốn ở Cẩm Cung, chính là vì muốn kéo khoảng cách với Tiêu Lăng Dạ, néu Tiêu Lăng Dạ tới ở thì mắy chuyện cậu bé làm còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Duệ Duệ lập tức hát tay anh ra, “khoan khoan khoan” cậu bé chạy đến bên người Lâm Quán Quán, lôi kéo cô nói: “Mommy, tại sao mẹ lại mua dép lê cho người đó?”
Lâm Quán Quán sửng sốt, cô liếc mắt nhìn Tiêu Lăng Dạ một cái: “Tâm Can ở với chúng ta, người đó chắc canh sẽ tới thăm Tâm Can.”
Lâm Quán Quán dùng “người đó” để xưng hô với Tiêu Lăng Dạ.
Không còn biện pháp nào.
Duệ Duệ không chịu nhận Tiêu Lăng Dạ, đối với xưng hô “ba” cậu bé tương đối bài xích, không gọi ba cũng không thể kêu linh tinh, cho nên, trong khoảng thời gian này, bọn họ đều ăn ý dùng “người đó” để gọi Tiêu Lăng Dạ.
Lâm Quán Quán sờ sờ đầu cậu bé, cười trêu ghẹo: “Duệ Duệ của chúng ta sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ, ngay cả làm khách cũng không được sao?”
“Không có.”
Nghe được Tiêu Lăng Dạ không ở với bọn họ, cậu bé an tâm rồi.
Phía sau.
Tiêu Lăng Dạ đầy xe đầy, ánh mắt hơi trầm.
Đối với tình huống này, Lâm Quán Quán tỏ vẻ thương mà không giúp gì được.
Vì thế.
Cô bỏ dép lê của Tiêu Lăng Dạ vào xe đẩy, nghĩ một chút, Tiêu Diễn là trùng theo đuôi Tiêu Lăng Dạ. Nếu Tiêu Lăng Dạ tới nhà, khẳng định Tiêu Diễn cũng sẽ đi theo cho nên Lâm Quán Quán lại chọn cho Tiêu Diễn một đôi.
Bất quá, cô mua cho Tiêu Diễn là màu đỏ, khác với màu dép của 4 người bọn họ.
Tiêu Lăng Dạ nhìn dép của gia đình anh, ánh mắt chọt lóe lên tia dịu dàng.
“Đi thôi, đi mua cái khác.”
“Ừm!”
Tới gần cuối năm, siêu thị có bán câu đối cùng câu chúc phúc. Để thêm không khí vui tươi, Lâm Quán Quán còn cố ý mua mấy cái chữ phúc màu đỏ rực.