May mắn hai cô gái phía sau cũng chỉ là cảm thấy cô giông thôi, không có xác nhận, băng không nhiệt độ hiện tại của cô khắng định ngày mai lại lên đâu đê.
Lâm Quán Quán theo bản năng kéo khăn quảng cổ trên cổ cao hơn chút nữa.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn.
Lúc bọn họ đến siêu thị thì đường chỉ ướt một chút thôi, ở siêu thị đi dạo hơn một giờ, lúc ra ngoài đã trắng cả đường.
Ngoài cửa sổ, bông tuyết rơi lả tả.
Cửa số xe đóng chặt.
Bên ngoài, người đi đường vội vàng, gió lạnh đến tận xương.
Trong xe, cửa sổ xe đóng chặt, mở máy sưởi cực kỳ ấm áp.
Trên đường trở về, mắt Duệ Duệ nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Dạ.
Cậu bé nhìn quá trắng trợn khiến người khác không thể bỏ qua, Tiêu Lăng Dạ hơi hơi nghiêng đầu, quay đầu lại nhìn cậu bé.
Duệ Duệ lập tức thu hồi ánh mắt.
Thấy thế, Lâm Quán Quán ho nhẹ một tiếng, cúi đầu dò hỏi: “Con trai, con làm sao vậy?”
“Không có việc gì!”
Cậu bé chính là buồn bực.
Tại sao cậu được sinh ra từ bụng mẹ lại trông giỗng chú ấy cơ chứ.
Cậu không nhịn được duỗi tay, sờ sờ cái mũi và miệng của mình.
Thật sự giống như vậy sao?
Sao cậu lại không biết nhỉ?
Sau khi về đến nhà.
Lâm Quán Quán chuẩn bị phòng, Tiêu Lăng Dạ phụ trách sắp xép những đồ mới mua về, Tiêu Diễn thì chơi với Duệ Duệ và Tâm Can.
“Tới đây, chú hai dẫn các cháu đi dán câu đối xuân! Năm nay không có đêm 30, ngày mai 29 chính là giao thừa ri, dựa theo tập tục, hôm nay nên dán câu đối, đi đi đi, chúng ta đi dán!”
Tâm Can vui vẻ từ trên sô pha nhảy xuống: “Để cháu đi lấy câu đối!”
Duệ Duệ chưa từng có Tết m Lịch.
Đối với Tết m Lịch hoàn toàn không rõ, bất quá cậu bé nhìn Tâm Can chơi rất vui vẻ cũng đi theo phụ.
Tiêu Diễn lấy ghế ra, đứng lên ghế dán chữ “Phúc” lên, anh phụ trách dán, hai đứa nhỏ phụ trách chỉ huy ở phía sau.
“Chú hai chú hai, lên trên một chút lên trên một chút, không đúng, lên quá rồi! Hơi lệch rồi, qua bên trái chút, qua bên trái thêm chút nữa.”
Tiêu Diễn bắt đầu mỏi tay rồi: “Vị trí này được chưa?”
*Í, hình như hơi lệch trái rồi qua phải một chút đi!”
Tiêu Diễn giận: “Tiêu Tâm Can! Cháu cố ý đúng không!”
“Ha ha hai”
Tâm Can cười đến ngã lăn trên mặt đất, đấm chấm cái thảm, cười chảy cả nước mắt.
Tiêu Diễn nghiền răng.
Thấy thế, đáy mắt Duệ Duệ cũng hiện lên ý cười.
“Duệ Duệ, cháu đến xem đi.”
“Được!”
Tiêu Diễn tiếp tục dán.
“Qua bên trái hai centimet, xuống khoảng một centimet nữa, OK, được rồi!”
Tiêu Diễn dán xong một cách thuận lợi.
Lúc sau, nhờ sự phối hợp của Duệ Duệ và Tiêu Diễn, việc dán chữ được hoàn thành rất nhanh.
“Wow! Thật đẹp nha.” Tâm Can phủng khuôn mặt nhỏ, thập phần vui vẻ.
“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai dán.”
Tiêu Diễn bận khoe khoang, không cẩn thận rung mạnh cái ghé dưới chân.
*A chú hai!” Tâm Can thét chói tai.