Mắt Tiêu Diễn sáng lên.
Liền nghe được Tiêu Lăng Dạ nói tiếp: “Gần đây công ty cần phái người đi mua kim cương.”
Tiêu Diễn lại giật mình một cái.
Anh nhanh chóng quơ quơ tay, nhìn Tiêu Lăng Dạ, vội vàng nói: “Dự án hợp tác khá tốt, ha ha, anh, vì lợi ích công ty, đừng nói tăng ca một ngày, dù là tăng ca một năm em cũng không có ý kiến. Hiện tại em chạy đi làm ngay.”
Không đợi Tiêu Lăng Dạ đổi ý, Tiêu Diễn chạy nhanh như chớp.
Anh quả thực là khóc không ra nước mắt mà.
Mẹ nó.
Mua kim cương, chính là phải đi Châu Phi nha!
Tết nhát tới nơi rồi, anh bị điên mới sang đó!
Nhìn bóng dáng Tiêu Diễn biến mát, Lâm Quán Quán đồng tình không thôi.
Đúng là ngốc nghếch mà.
Tiêu Lăng Dạ vì muốn Duệ Duệ chấp nhận anh mà nhận tất cả công việc chăm sóc Duệ Duệ suốt hai tháng trời, kết quả đến bây giờ Duệ Duệ cũng không thèm cho anh một cái sắc mặt tốt.
Còn cậu ấy thì hay rồi.
Giò phút này còn khoe khoang với Tiêu Lăng Dạ là được Duệ Duệ gọi chú hai.
Cái này đối với Tiêu Lăng Dạ mà nói chính là thẳng thừng khiêu khích nha.
Không ngược cậu ta chứ ngược ai nữa!
Người một nhà tuy rằng bận rộn, lại rất vui vẻ.
Đặc biệt là.
Đương nhìn ngôi nhà trống rỗng đã bị đồ vật bọn họ mua lắp đầy dần dần, cái loại cảm giác thỏa mãn này không thể miêu tả được.
Bởi vì bận quá, nên giữa trưa phải ăn cơm hộp.
Thật vất vả, cả ngày dọn dẹp sắp xếp một hồi, căn nhà đã có chút sức sống.
“Hô! Rốt cuộc cũng dọn dẹp xong!”
Lâm Quán Quán lắc lắc cái eo cứng đờ, nhìn căn nhà rực rỡ hẳn lên, hạnh phúc nheo mắt lại.
Thật tốt.
Chờ thu thập xong mới phát hiện trời bên ngoài đã xám xịt, trời sắp tối rồi.
Cô đi tới cửa sổ lớn, nhìn nhìn xuống.
Từ lầu 26 nhìn xuống, nhìn không rõ được mấy người đi ở dưới, ngay cả chiếc xe cũng chỉ như hộp diêm nhỏ.
Mà nhìn khung cảnh đã bị phủ một màu trắng xoá, bị tuyết bao trùm.
Giờ phút này.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi đều đều.
Lâm Quán Quán dựa vào bên cửa sổ cảm thán: “Thật đẹp.”
Toàn bộ thế giới chỉ còn một màu trắng.
Nhìn ngắm khung cảnh này, trong lòng lại giống như được tinh lọc lại.
Thấy Lâm Quán Quán dựa vào bên cửa sổ, hai đứa nhỏ cũng chạy tới, dựa vào cửa sổ xem tuyết, Tiêu Lăng Dạ nghiêng đầu.
Nhìn một lớn hai nhỏ, sự dịu dàng trong mắt dường như có thể chảy ra nước rồi.
Trước kia.
Anh bận bịu làm việc, rất ít khi ăn Tết, anh cảm thấy Tết chỉ là tăng thêm một tuổi thôi, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nhưng hiện tại.
Bên người có ba người này, anh đột nhiên cảm thấy dù chưa đến Tết thì chỉ cần có bọn họ ở cạnh cũng vui giống như Tết đến vậy.
Đột nhiên.
Duệ Duệ quay đầu lại.
Ánh mắt hai cha con chạm vào nhau.
Tiêu Lăng Dạ ôn hòa, Duệ Duệ thanh lãnh.
Tiêu Lăng Dạ bắt đắc dĩ thở dài.
Nếu Duệ Duệ có thể chấp nhận anh thì càng hoàn mỹ.