Lâm Quán Quán tức khắc hớn hở mặt mày.
“Như vậy mới đúng, phải săn sóc cẩn thận như vậy mới có thể đả động người ta chứ!”
Tiêu Lăng Dạ gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“Lần đầu tiên theo đuổi người khác, không có kinh nghiệm, bất quá anh sẽ học.”
Lần đầu tiên…
Thịch thịch thịch! Trong lòng Lâm Quán Quán như có nai con chạy loạn.
Cô bụm mặt, gương mặt bắt đầu hồng hồng, hơi nóng lên.
Còn nói là lần đầu tiên theo đuổi người khác.
Kỹ thuật tán tỉnh thành thạo như vậy, quả thực không thầy dạy cũng biết nha!
Sau khi ăn xong.
Lâm Quán Quán thu thập chén đũa, Tiêu Lăng Dạ phụ cô dọn dẹp.
Cô rửa chén, anh thì lau sạch sẽ rồi bỏ vào tủ khử trùng.
Cô lau cái bàn, anh liền đưa thùng rác tới.
Hai người không nói lời nào nhưng là phối hợp vô cùng ăn ý.
Trên sô pha.
Duệ Duệ nhìn cử chỉ thân mật hai người trong phòng bếp, mày nhíu lại.
Thật vất vả mới thu dọn xong.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ từ trong phòng bếp đi ra, Duệ Duệ lập tức đuổi người: “Ăn cơm xong rồi, thời gian không còn sớm nữa chú đi về đi.”
Tiêu Lăng Dạ nhìn thời gian.
Đã 9 giờ tối rồi.
Mùa đông trời tối sớm, bọn họ ăn cơm cũng sớm nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã 9 giờ rồi.
Tiêu Lăng Dạ cởi tạp dề.
“Vậy anh về trước.”
Lâm Quán Quán đi đến bên cửa sổ, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy tuyết đang rơi rất dày đặc, tuyết đã rơi suốt một ngày rồi, giờ phút này toàn bộ Vân Thành đều bị tuyết bao trùm.
“Đường thế này cũng không dễ đi đúng không?”
Nghe Lâm Quán Quán nói như vậy, Tâm Can lập tức đi theo phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, tuyết lớn như vậy, trên đường chắc canh đã bị bao phủ rồi, lái xe lúc tuyết dày rất nguy hiểm hơn nữa khoảng cách từ đây đến Cẩm Cung rất xa. Anh trai, nều không hôm nay cho ba ngủ ở đây một đêm được không?”
Khuôn mặt nhỏ của Duệ Duệ căng chặt.
Tâm Can lay lay cánh tay cậu bé: “Anh, anh, anh, có được không!”
Duệ Duệ nhấp miệng không nói lời nào, hiển nhiên là không muốn cho Tiêu Lăng Dạ ở lại.
Thấy thế.
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ hơi hơi tối sầm lại, anh buông tạp dề, nói với Lâm Quán Quán: “Cũng không bao xa, anh nên về thôi.”
Lâm Quán Quán liếc mắt nhìn Duệ Duệ một cái, lưng cậu bé thẳng tắp, cô thở dài: “Vậy anh đi đường cẩn thận một chút.”
“Ừm!” Tiêu Lăng Dạ tạm biệt Tâm Can: “Ngày mai ba sẽ đến thăm con.”
Tâm Can chu cái miệng nhỏ: “Vậy cũng được.”
Tiêu Lăng Dạ mang áo khoác đi đến cửa thay giày, rời đi.
Lúc đi còn tiện tay mang túi rác trong nhà đi.
Cửa nhà đóng lại.
Trong lòng Duệ Duệ hốt hoảng.
Cậu rõ ràng không thích Tiêu Lăng Dạ, chú ấy đi rồi, cậu rõ ràng phải cảm thấy vui vẻ mới đúng nhưng tại sao trong lòng lại có chút không thoải mái chứ.
Một bên.
Lâm Quán Quán đem vẻ mặt của cậu thu hết vào trong mắt, cô híp mắt, khẽ cười.
Xem ra.
Duệ Duệ cũng không có như biểu hiện quá bài xích Tiêu Lăng Dạ mà cậu bé thể hiện.