Dù có dùng tay sờ vào cũng chỉ chạm được vào một đường rãnh nhỏ xíu, đường rãnh giống như hoa văn lõm xuống trên giấy dán tường, không khiến người ta nghi ngờ chút nào.
Khóe miệng của Lâm Quán Quán run rầy, cô ta ngắng đầu lên: “Vậy anh thiết kế căn nhà này như vậy lâu rồi à?”
Tiêu Lăng Dạ gật đầu.
“Chuyện đó xảy ra khi nào?”
“Khi chúng ta ầm ï với Lâm Vi.”
Lâm Quán Quán ngắng đầu lên kinh ngạc.
Sao sớm như vậy?
“Anh.”
“Khi đó em nhận được quá nhiều sự chú ý của giới truyền thông, Cẩm Cung là nơi bí mật nhất, mọi chuyện cần được giữ kín nhưng nếu bị người có dã tâm phát hiện, nhát định sẽ dùng chuyện này để làm ầm ï. Lúc đó, anh sẽ thay đổi “nơi ở” cho em.
Hóa ra lúc ấy anh lại để ý đến cô như vậy.
Gương mặt của Lâm Quán Quán có chút ửng hồng, cô ta ho nhẹ một tiếng, “Vậy tại sao bây giờ anh mới nói với ìn”
“Ngôi nhà cần được sửa sang lại, hơn nữa…… Khi đó không phải thời điểm phù hợp đề nói cho em.”
Lâm Quán Quán sau một lúc suy nghĩ thì đã hiểu ra.
Trước đó, chuyện tình cảm giữa cô và Lâm Vi đang bị phanh phui, tuy nhận được rất nhiều sự quan tâm của thế giới bên ngoài nhưng hầu hết những mối quan tâm đó đều là tiêu cực.
Thay đổi chỗ ở thì dễ rồi.
Nhưng quận Hương Dật Tử thuộc vùng nào?
Ở Vân Thành, nơi này gọi là xa hoa.
Khi đó, nêu cô bị phát hiện sông ở đây, chỉ sợ răng cư dân mạng sẽ nghĩ rằng cô có người bao nuôi chăm sóc.
Bây giờ thì khác.
Cô trở nên nổi tiếng nhờ “Uyễển Phi Truyện” và có được một lượng lớn người hâm mộ, chỉ cần giúp đỡ một chút, bộ phim truyền hình đã trở nên ăn khách. Thời gian này cũng có rắt ít nữ nghệ sĩ trở thành nữ diễn viên hạng nhát, cô đã trở thành người mới triển vọng nhất ở Trung Quốc.
Vào thời điểm này, khi cô sống ở quận Hương Dật Tử, người khác chỉ nghĩ rằng công ty coi trọng cô chứ sẽ không nghĩ đến điều khác.
Vấn đề tu sửa mà Tiêu Lăng Dạ nhắc đến đương nhiên chính là cánh cửa bí mật.
Mẹ nó.
Làm thế nào cô có thể từ chối được một người đàn ông chu đáo như thế chứ.
“Tiêu Lăng Dạ.” Lâm Quán Quán nhìn anh bằng đôi mắt lắp lánh ứa lệ.
Biểu cảm của Tiêu Lăng Dạ như bình thường, thậm chí anh hoàn toàn không cảm thấy là mình đã làm những điều tuyệt vời.
“Quán Quán.”
*Hở?” Lâm Quán Quán vẫn còn cảm động.
“Em không lạnh sao?”
“Một chút.”
Tiêu Lăng Dạ nắm lấy tay cô, rất tự nhiên đi vào mép giường, mở chăn lên và bảo cô vào năm đi.
Lâm Quán Quán trợn mắt há hốc mồm.
“Khụ, đây là ý gì đây?”
“Lạnh!”
Cổ tay của Lâm Quán Quán bị nắm chặt và bị kéo lên giường, cô cất lên một tiếng “ơ kìa”, nhanh chóng ngồi xuống, “Anh làm gì thế?”
“Vừa rồi không phải em nói là lạnh à? Ngồi vào!”
“Oh”
Lâm Quán Quán gãi gãi đầu, cảm thấy hình như có gì đó không ổn, nhưng trong lúc này lại nghĩ không ra, nên hai người ngồi kề nhau trong chăn, ngồi dựa vào đầu giường.
Bên ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc.
Trong phòng, hai người kề vai sát cánh, có thể cảm nhận được hơi nóng truyền cho nhau, đèn trong phòng đã tắt, chỉ để lại một ngọn đèn đầu giường nhỏ màu vàng, trông ấm áp vô cùng.
Hai người dựa vào nhau quá gần, Lâm Quán Quán có chút không được thoải mái, nhẹ nhàng quay người đi ra ngoài.