“Được!”
Hứa Dịch gọi một lát rất nhanh đã xác nhận xong.
“Thời gian không thay đồi.”
Lâm Quán Quán móc di động ra nhìn thời gian, hiện tại là 9 giờ sáng, còn kịp.
“Hứa Dịch, công ty có thợ trang điểm không?”
“Cót”
*Có quần áo không?”
“Cót”
Lâm Quán Quán cười: “Đi! Chúng ta chuẩn bị một chút, sau đó đi đoạt lại đại sứ!”
“Được!”
40 phút sau.
Lâm Quán Quán từ phòng trang điểm đi ra, cô mặc một chiếc áo len thêu thùa thuần khiết phối hợp quần jean xuông sáng màu, bên ngoài là áo khoác màu nâu nhạt, dưới chân là một đôi giày cao gót bảy centimet.
Cô trang điểm tinh xảo, mái tóc đen như mực được cột thành đuôi ngựa, đi trên đường từng bước từng bước tràn đầy sức sống.
“Thế nào?”
Hứa Dịch nhìn có chút thát thần.
Lâm Quán Quán vốn dĩ đã rất đẹp, vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp công kích làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái đã kinh ngạc không thôi.
Đơn giản mà nói, chính là loại nhan sắc khiến đàn ông nhìn sẽ rung động, phụ nữ nhìn sẽ ghen ghét.
Bản thân Lâm Quán Quán cũng biết điều này cho nên ngày thường cô ăn mặc đều cực kì khiêm tốn, để bản thân bớt nổi bật một chút.
Nhưng hiện tại.
Cô có tình thả lỏng tất cả lại phối hợp trang điểm tinh xảo, làm người khác kinh diễm không rời mắt được.
“Hứa Dịch?”
Hứa Dịch chợt hoàn hồn, anh cười khẽ: “Còn cần hỏi sao, phản ứng của tôi chính là đáp án tốt nhất.”
Anh làm bạn bè với Lâm Quán Quán, nhìn quen vẻ đẹp của cô rồi cũng không nhịn được kinh diễm, càng đừng nói là người khác.
Lâm Quán Quán đối với hình tượng này của mình cũng rất vừa lòng.
Cô thúc giục Hứa Dịch: “Máy giờ rồi.”
“9 giờ 45, còn có mười lăm phút.”
“Xuống lầu!”
Những buổi kí hợp đồng như thế này thường sẽ đến trước năm mười phút.
Hai người đi thang máy xuống lầu, sau khi xuống lầu, bọn họ đứng ở trong một góc hẻo lánh, nhìn chằm chằm vào đại sảnh.
Đại diện nhãn hiệu chưa tới.
“Hứa Dịch, anh có quen đại diện bên đó không?”
“Không quen biết.”
Lâm Quán Quán nhíu mày.
“Có ảnh hưởng gì sao? Nếu không để tôi bảo người gửi mắy bức hình cho cô?”
*Tới rồi!”
Hứa Dịch giương mắt.
Nhìn qua cửa kính trong suốt, Hứa Dịch nhìn thấy một hàng bốn người đàn ông nối đuôi nhau mà đến, trong đó trong tay một người còn cầm cái túi công văn, mấy người đều là gương mặt lạ, đối chiếu thời gian hẳn là chính là đại biểu nhãn hiệu DM.
“Đi thôi!”
Lâm Quán Quán nhanh chóng quyết định, cô từ trong góc đi ra, Hứa Dịch lập tức đuổi theo.
Lâm Quán Quán móc di động ra, làm bộ như đang gọi điện thoại.
Cô đi nhanh về phía trước, vạt áo khoác bị gió thổi bây, hơi hơi phấp phới tới lên sức sống, sinh động.