Làn da trắng nõn, nét mặt thanh thoát, điển trai trời cho.
Nghĩ đến tình cảm quấn quít giữa hai người này trước đây, nhìn hai người đứng cùng nhau lúc này, trong đầu cô chỉ có sáu chữ.
Đề vương tắn công, tiểu bạch chịu!
Lâm Quán Quán thừa nhận…… cô thật đen tối mà!
“Đỉnh.”
Cửa thang máy mở ra.
Đám người cùng nhau bước ra khỏi thang máy, vừa đi tới cửa đại sảnh liên thây Lâm Song Song đang ngôi trên ghê sô pha trong đại sảnh.
Khi bọn họ nhìn thấy Lâm Song Song, Lâm Song Song cũng tình cờ nhìn lên và bắt gặp bọn họ.
Nhìn thấy Lãnh Quân Lâm và Lâm Quán Quán đi ra từ thang máy, ánh mắt Lâm Song Song có chút dừng lại.
Vừa rồi.
Cô đã gọi điện cho thư ký của Lãnh Quân Lâm và xác nhận với cô ấy.
Phó giám đốc bộ phận PR.
Đúng là bị Lãnh Quân Lâm sa thải vì nhét thứ gì đó vào trong túi.
Điều này cho thấy những gì Chu Tư Tư nói với cô đều là sự thật.
Nếu như vừa rồi cô còn có chút nghỉ hoặc, thì bây giờ…
Nhìn thấy hai người đi cạnh nhau, cô đã chắc chắn.
Lâm Song Song siết chặt nắm đấm.
Tiện nhân!
Con nhỏ không biết xấu hỗ này, cô ta thật sự dám dụ dỗ chồng mình!
Lâm Song Song tức đến mức cả người run lên nhưng lại chỉ có thể chịu đựng.
Cô không dám vạch mặt Lãnh Quân Lâm.
Lâm Song Song cắn chặt răng, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cô đứng dậy, cầm lấy túi xách, chào hỏi.
“Chồng ơi, sao giờ anh mới tan tầm, em chờ anh rát lâu rồi đó.”
Lâm Song Song bước đến trước mặt Lãnh Quân Lâm, trực tiếp khoác tay anh, có ý tuyên bó chủ quyền.
Theo bản năng Lâm Quán Quán nhìn về phía Hứa Dịch.
Mắt Hứa Dịch rũ xuống, tóc mái cũng hỗn độn rơi xuống, dù không nhìn rõ nét mặt của anh nhưng Lâm Quán Quán có thể cảm nhận được nỗi buồn đang trào dâng trong người anh.
Lãnh Quân Lâm cũng đang nhìn Hứa Dịch, cơ hồ là theo bản năng, gần như vô thức, anh nhanh chóng hát tay Lâm Song Song ra, không thương tiếc nhìn cô: “Sao cô lại ở đây?”
“Chồng à.” Lâm Song Song nhìn anh một cách đau lòng.
Lãnh Quân Lâm không dao động chút nào.
Lâm Song Song cắn môi, cô cúi đầu buồn bã nói: “Em biết anh không thích việc em đến công ty nhưng trước mặt nhiều người ngoài như vậy, chồng à, anh không quan tâm đến thể diện của em sao?”
Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ “người ngoài”.
Ánh mắt Lãnh Quân Lâm càng lạnh hơn.
Lâm Song Song cười khổ: “Không phải em muốn đến mà là ba mẹ! Họ muốn gọi anh hôm nay về ăn cơm.”
Lãnh Quân Lâm liếc mắt: “Cô lại nói cái gì với bọn họ!”
“Em không có!”
Ngay trước mặt Lâm Quán Quán, Lãnh Quân Lâm quở trách Lâm Song Song như vậy, Lâm Song Song rất khó chịu, nghiền răng nghiến lợi nói: “Là ba mẹ anh! Bọn họ nói đã nhiều ngày rồi anh chưa về nhà, hiện tại mới mùng năm tháng giêng âm lịch thôi, còn chưa hết Tết đâu. Ba mẹ sợ anh ở bên ngoài vất vả quá nên sai em đi kêu anh về.