Cô hận không thể túm lấy đầu tóc và cào mặt con nhỏ Lâm Quán Quán này.
“Chồng…”
“Không phải muốn ăn cơm sao, sao còn không đi!”
Lãnh Quân Lâm nhanh chân rời đi.
“Này! Chồng ơi, đợi em, đợi em với.” Lâm Song Song không rảnh mà để ý nhiều như vậy, vội vàng đuổi theo anh, cô mang giày cao gót nhưng sải bước như bay, không lâu sau đã đuổi kịp Lãnh Quân Lâm, khoác lên cánh tay anh.
Còn chưa đi được bao xa, có thể nghe được rõ ràng tiếng làm nữũng của Lâm Song Song.
“Chồng, hôm nay thật lạnh, trưa nay anh có muốn ăn lẩu không? Mùa đông là lẩu ấm nhát…”
Không biết Lãnh Quân Lâm nói gì, Lâm Song Song cười tươi như hoa, sắc mặt trở nên sinh động, bước ra khỏi cửa xoay.
Lâm Song Song quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán bị nhìn chằm chằm mà không hiểu tại sao lại như vậy.
Bệnh tâm thần.
Lâm Quán Quán quay đầu lại, lo lắng nhìn Hứa Dịch.
“Hứa Dịch…”
Mắt Hứa Dịch vẫn rũ xuống: “Anh không sao, đi thôi.”
Lâm Quán Quán muốn hỏi nhưng Giản Ninh ở bên cạnh, ở trước mặt Giản Ninh, không phải lúc nào cô cũng có thể hỏi Hứa Dịch những câu quá riêng tư.
Đành phải vỗ vỗ cánh tay anh, im lặng an ủi anh.
Bọn họ làm bạn với nhau đã mấy năm, cô nhìn ra được, Hứa Dịch đang đau lòng.
Không phải là cô bênh Hứa Dịch mà…
Lãnh Quân Lâm thật sự không ra gì.
Mặc kệ mối tình trước có mãnh liệt như vậy nhưng do anh ta không chịu nỏi áp lực và từ bỏ mối quan hệ này.
Bây giờ anh ta đã có gia đình, Hứa Dịch cũng đã bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình, anh chạy tới quấy rằy Hứa Dịch. Cái này không phải muốn kiếm chuyện sao?
Cũng may tính tình Hứa Dịch tốt.
Nếu đổi thành cô, cô sẽ không quan tâm nhiều như vậy, cô ấy sẽ mắng người trước, sau đó để anh cút càng xa càng tốt!
Nhưng mà, như vậy cũng tốt, để Hứa Dịch hoàn toàn hết hy vọng.
Chị họ cô cũng không phải là cái đèn cạn dầu, nều để cô ta biết người Lãnh Quân Lâm thích là Hứa Dịch. Chỉ sợ dư: luận sẽ xôn xao.
Lâm Quán Quán nào biết được.
Giờ phút này.
Lâm Song Song đã coi cô như kẻ thù không đội trời chung, đang tính kế xử lý cô!
Không biết từ lúc nào tuyết lại rơi nhiều như vậy.
Mấy người bước ra khỏi công ty.
Một con gió lạnh thỏi qua khiến ai nấy đều run rầy.
Lâm Quán Quán vội mặc áo khoác.
“Hứa Dịch, anh đi đâu, tôi sẽ nói ông Trương đưa anh đi?”
“Không cần.” Hứa Dịch xoa xoa tóc cô: “Tôi lái xe tới đây, tôi sẽ tìm một chỗ ăn cơm trưa, em về sớm một chút đi.”
Lâm Quán Quán lo lắng nhìn anh: “Anh… Thật sự anh không sao chứ?”
“Không sao đâu.”