Cô nhịn không được nhắc nhở: “Khu… Giản Ninh à, tôi nghĩ là…Cậu vẫn nên đừng mong đợi quá nhiều ở tôi, tục ngữ nói hy vọng thật nhiều thì thất vọng thật nhiều. Chờ: sau này chúng ta ở bên nhau được một khoảng thời gian, cậu sẽ nhận ra, tôi cũng chỉ là một người bình thường, không hoàn hảo như cậu nghĩ đâu.”
“Tôi biết!”
“Ách…”
Giản Ninh ôm lấy túi, rạng rỡ nhìn cô: “Không cần biết cô như thế nào, tôi cũng thích cậu! Rát rất thích cậu!”
Một bên khác.
Ngoài công ty, tuyết rơi dày đặc.
Lâm Song Song rùng mình một cái, cô ôm vai làm nữũng với Lãnh Quân Lâm: “Chồng ơi, em lạnh quá…”
Dựa theo lẽ thường.
Lúc này, nam giới sẽ cởi áo khoác và khoác lên người nữ giới.
Lâm Song Song cũng tưởng tượng như vậy.
Nhưng mà.
Lãnh Quân Lâm lạnh lùng liếc nhìn cách ăn mặc của cô: “Đáng đời!”
Lâm Song Song tức nghẹn cổ họng.
Trái tim cô còn lạnh hơn nhiệt độ lúc này.
Nhưng cô vẫn chịu đựng và giữ chặt cánh tay của anh: “Sẽ không lạnh nữa néu em được đến gần anh hơn.”
Lãnh Quân Lâm lạnh lùng đầy cô ra.
Lâm Song Song loạng choạng suýt ngã, cô cắn môi nhìn Lãnh Quân Lâm một cách đau khổ: “Chồng à…”
Lãnh Quân Lâm đứng yên.
Tuyết rơi giữa hai người, giống như một khoảng trống rất lớn, mãi mãi cũng không có cách nào vượt qua.
“Đi về!”
“Không phải nói là chúng ta cùng nhau ăn cơm sao”
“Tôi không có đồng ý!”
Lâm Song Song chân tay luống cuống đứng đó: “Chồng.”
“Vừa rồi, tại sao lại muốn diễn kịch?”
Lâm Song Song cúi đầu, uất ức nói: “Không phải anh nói muốn duy trì hình tượng tình cảm bên ngoài sao?”
Lãnh Quân Lâm hít sâu một hơi, khí lạnh bị hít vào trong phổi, tỉnh táo hơn rất nhiều, anh phất tay áo: “Hiện tại không có người, không cần phải diễn.”
“Chồng.”
“Cô nên đi về.” anh lại nhắc nhở lần nữa.
Anh thờ ơ với cô như vậy chỉ vì cô phá hỏng mối quan hệ của anh với Lâm Quán Quán sao?
Lâm Song Song không cam lòng.
Ngoại trừ ngoại hình thì cô kém hơn Lâm Quán Quán điểm nào?
Người phụ nữ kia muốn bằng cấp không bằng cấp, muốn trong sạch lại không trong sạch, còn có một đứa con, Lãnh Quân Lâm thích cô ta ở điểm nào?
“Chồng.”
“Đi về!”
“Nhưng ba mẹ chờ anh về cùng ăn cơm.”
“Đến lúc đó tôi sẽ về.”
“Em…
Lãnh Quân Lâm nhớ tới vẻ mặt vô cảm của Hứa Dịch vừa rồi, cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn Lâm Song Song: “Đừng quên thỏa thuận của chúng ta!”
Lâm Song Song sững người, cô cắn môi, hai mắt đỏ hoe, cô biết rằng bây giờ mình cần phải bình tĩnh, phải vững vàng nhưng giờ phút này, cô không còn cách nào giữ bình tĩnh được nữa.
Cô chất vấn: “Lãnh Quân Lâm! Chúng ta đã kết hôn gần năm năm, năm năm … Cho dù kết hôn theo thỏa thuận, cho dù hôn ước chỉ là thỏa thuận, nhưng đã nhiều năm như vậy … bên nhau lâu như vậy. Chẳng lẽ anh đối với em cũng không có chút nào rung động?”
“Không có!”