Mặc dù khi đó chuyện của Lãnh Quân Lâm và Hứa Dịch đều được giải quyết trong bí mật, nhưng những người trong khu, không ai là không biết.
Cho nên.
Để tránh cho Lâm Song Song gặp bọn họ, sợ lại có người không cẩn thận lỡ miệng, vì thế bọn họ chưa từng đưa Lâm Song Song ghé thăm.
“Khụ…” Bà Lãnh xấu hổ nói: “Trước đó Quân Lâm bận quá, hiếm khi ở nhà trong dịp năm mới này, cho nên mấy năm nay đều là mẹ và ba con tự đi thăm những người thân và bạn bè. Nhưng mà hiện tại chúng ta cũng già rồi, về sau này các mối quan hệ vẫn là nên để những người trẻ tuổi các con giữ gìn.”
Bà Lãnh lại lần nữa dò hỏi: “Con muốn cùng đi không?”
“Muốn muốn muốn, mẹ, mẹ chờ con một chút, con lập tức lên lâu thay quân áo.”
“Được, vậy ba mẹ ở dưới lầu chờ con.”
Lâm Song Song liền chạy bạch bạch bạch lên lầu.
Dưới lầu.
Ông Lãnh cùng Bà Lãnh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ông nhíu mày nhìn bà Lãnh: “Tại sao đột nhiên lại quyết định đưa cô ta đi?”
Bà Lãnh thở dài: “Em cảm thấy áy náy. Song Song đã kết hôn cùng Quân Lâm cũng 5 năm, 5 năm qua, Quân Lâm vẫn luôn đối với cô ấy không nóng cũng không lạnh, trong lòng em… Thật sự rất khó chịu.”
Ông Lãnh mặt chữ điền, sắc mặt có chút nghiêm túc, nghe xong cũng không có trầm mặc.
“Trong mắt em, em luôn muốn đền bù cho Song Song.”
“Không phải em vừa đặt mua một căn nhà cho cha mẹ cô ta sao?”
Bà Lãnh lại lần nữa thở dài: “Một căn nhà thì bồi thường được cái gì. Em bây giờ, chỉ ngóng trông Quân Lâm sớm để ý đến Song Song, để Song Song cho Lãnh gia chúng ta thêm một đứa con, đến lúc đó em chết cũng có thể nhắm mắt lại. Em nghĩ kỹ rồi, chờ Song Song sinh con, cô ấy chính người hùng của nhà chúng ta, đến lúc đó em liền sang tên biệt thự Cẩm Cung trong trung tâm thành phố cho cô ấy!”
Ông Lãnh không phản đối: “Em cảm thấy tốt thì cứ làm thôi.”
“Chồng à… Lòng em cảm thấy có chút bất an.”
*Ừ2”
Bà Lãnh nhìn xung quanh phát hiện không có ai, lúc này mới nhỏ giọng nói với ông Lãnh: “Anh nói xem… Quân Lâm lạnh nhạt với Song Song như vậy, có phải vì trong lòng nó vẫn chưa thể bỏ xuống được.”
“Đừng nói bậy!”
Vẻ mặt ông Lãnh thay đổi, ông ngắt lời bà Lãnh một cách gay gắt: “Chuyện này đã xảy ra nhiều năm trước rồi. Là do hai đứa nhỏ không hiểu chuyện. Quân Lâm cũng kết hôn, chuyện này không được. nhắc lại nữa!”
Bà Lãnh cười khổ.
Bà cũng hy vọng rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Lâm Song Song thay váy.
Một chiếc váy màu đỏ rực, phối hợp thêm leggings màu đen nhung, chân mang giày bó màu đen, bên ngoài lại khoác thêm một áo khoác đen.
“Song Song, con mặc bộ này có hơi lạnh không?” Bà Lãnh chỉ chỉ bên ngoài: “Hiện tại bên ngoài trời vẫn còn tuyết, hay mặc áo khoác lông đi cho ấm.”
“Không sao đâu mẹ.” Lâm Song Song mỉm cười đi tới, nắm lấy cánh tay bà Lãnh, cười nói: “Con còn nhỏ, có khả năng chịu lạnh tốt!”
Bà Lãnh dở khóc dở cười: “Những người trẻ tuổi này, thật là chỉ muốn phong độ chứ không cần độ ấm, tuổi trẻ chưa thấy, chờ sau này già rồi sẽ biết.”
Phiền chết!
Bà già này dây dưa mãi không xong.
Cô ghét nhất người khác giảng đạo cô.
Nếu không phải vì muốn tiến thêm một bước với Lãnh Quân Lâm. Cô sẽ không để hai ông bà già này chạy đến nhà mình đâu.
Trong lòng khó chịu, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười: “Mẹ, quân áo con đều là nhung, không lạnh đâu.
Cô nói như vậy, Bà Lãnh cũng bắt đắc dĩ, đành phải tùy ý cô.
“Đi thôi!”
*ĐỊ”
Bước ra khỏi biệt thự, người lái xe lập tức đi tới với chiếc ô to che để che tuyết cho mọi người.
Tổng cộng có ba người, tài xế đứng ở bên cạnh không tiện bung dù.
“Đưa tôi.”
Lâm Song Song chủ động cầm ô che dù lên đầu ông Lãnh và bà Lãnh.