Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 609: Chương 609: Chương 608




“Ông lại cẩn thận ngẫm lại đi, cô ta là một người phụ nữ: không quyền không thế, dựa vào đâu mà có thể lật đổ những người này? Còn không phải là bởi vì cô ta quen biết Lăng Dạ, có Lăng Dạ ở sau lưng hỗ trợ sao!”

Ông cụ bừng tỉnh, “Bà cảm thấy Lâm Quán Quán đang lợi dụng Lăng Dạ sao?” . truyện đam mỹ

“Ừm!”

Ông cụ đặt câu hỏi, “Nếu như là như vậy, cô ấy lợi dụng xong thì sẽ chia tay Lăng Dạ?”

Khương Ninh trợn trắng mắt, “Ông ngốc à! Con trai chúng ta là ai? Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Tiêu Thị, muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, Lăng Dạ chúng ta lại chiều chuộng cô ta… dưới tình hình này, đổi lại là ai, ai nỡ rời đi chứ?”

Ông cụ nhíu mày, cảm thấy chỗ nào đó không đúng, lại nói không nên lời.

“Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn!”

“Hửm?”

“Lăng Dạ chúng ta chưa từng yêu đương, nhưng hết lần này tới lần khác đụng phải cao thủ tình trường như Lâm Quán Quán. Nếu mà Lâm Quán Quán có thể lừa nó cả đời cũng coi như xong, sợ thì sợ… cô ta sẽ bỏ giữa chừng.

Nếu cô ta đi rồi, đả kích Lăng Dạ nhất định là trí mạng.”

Lần này, ông cụ có chút đồng ý.

Tính tình Lăng Dạ từ nhỏ đã tương đối lãnh đạm, trên thế giới này, không có mấy người là người nó thật sự để ở trong lòng.

Trước kia, nó vô cùng quan tâm Liễu Uyễn Lê.

Nhưng sau vụ bắt cóc, nó sinh ra bài xích với người phụ nữ này.

Mà bây giờ.

Điều quan trọng nhất trong lòng nó, đương nhiên là sự tồn tại của Lâm Quán Quán.

Nếu như Lâm Quán Quán rời nó đi…

Chỉ sợ so với năm nó bị Liễu Uyễn Lê bắt cóc, càng làm cho nó bị tổn thương.

Ông cụ hỏi Khương Ninh, “Vậy bà muốn làm gì?”

“Tôi muốn nhân lúc bây giờ tình cảm của Lăng Dạ đối với cô ta còn chưa sâu, để cho cô ta rời đi!”

“..” Ông cụ nói, “Hôm nay bà đi tìm Lâm Quán Quán không phải chính là nói chuyện này sao, bà nói như thế nào rồi?”

Nhắc tới Lâm Quán Quán, Khương Ninh lập tức tức giận!

Bà ấy đem ly nước trong tay đặt lên bàn trà, tức giận nói, “Con nhóc thối này, hôm nay cô ta thấy Lăng Dạ không có ở bên cạnh, hoàn toàn bại lộ bộ mặt thật với tôi! Tôi nói cô ta một câu, cô ta hận không thể trả lời lại mười câu, tôi bảo cô ta rời khỏi Lăng Dạ, ông đoán xem cô ta nói như thế nào?”

Ông cụ nghỉ ngờ nhìn bà ấy.

Khương Ninh nghiên răng nghiền lợi nói, “Để cho cô ta buông bỏ quyền nuôi dưỡng của Duệ Duệ và rời khỏi Lăng Dạ, tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho cô ta một tấm chỉ phiếu bốn mươi triệu với một trăm triệu, vậy mà cô ta lại khinh thường! Còn nói với tôi, cô ta muốn thả đường dài câu cá lớn, muốn kết hôn với Lăng Dạ, sau này trở thành Tiêu phu nhân có thể chia một nửa tài sản của Lăng Dạ!

Còn nói kiên quyết không đem quyền nuôi dưỡng của Duệ tại của Lâm Quán Quán.

Nếu như Lâm Quán Quán rời nó đi…

Chỉ sợ so với năm nó bị Liễu Uyễn Lê bắt cóc, càng làm cho nó bị tổn thương.

Ông cụ hỏi Khương Ninh, “Vậy bà muốn làm gì?”

“Tôi muốn nhân lúc bây giờ tình cảm của Lăng Dạ đối với cô ta còn chưa sâu, để cho cô ta rời đi!”

“.” Ông cụ nói, “Hôm nay bà đi tìm Lâm Quán Quán không phải chính là nói chuyện này sao, bà nói như thế nào rồi?”

Nhắc tới Lâm Quán Quán, Khương Ninh lập tức tức giận!

Bà ấy đem ly nước trong tay đặt lên bàn trà, tức giận nói, “Con nhóc thối này, hôm nay cô ta thấy Lăng Dạ không có ở bên cạnh, hoàn toàn bại lộ bộ mặt thật với tôi! Tôi nói cô ta một câu, cô ta hận không thể trả lời lại mười câu, tôi bảo cô ta rời khỏi Lăng Dạ, ông đoán xem cô ta nói như thế nào?”

Ông cụ nghỉ ngờ nhìn bà ấy.

Khương Ninh nghiên răng nghiền lợi nói, “Để cho cô ta buông bỏ quyền nuôi dưỡng của Duệ Duệ và rời khỏi Lăng Dạ, tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho cô ta một tám chỉ phiếu bốn mươi triệu với một trăm triệu, vậy mà cô ta lại khinh thường! Còn nói với tôi, cô ta muốn thả đường dài câu cá lớn, muốn kết hôn với Lăng Dạ, sau này trở thành Tiêu phu nhân có thể chia một nửa tài sản của Lăng Dạ!

Còn nói kiên quyết không đem quyền nuôi dưỡng của Duệ Duệ giao cho tôi, cô ta nói Duệ Duệ tuy rằng là được sinh ra ngoài giá thú nhưng hưởng quyền lợi giống như con trong hôn nhân, sau này có thể kế thừa tài sản của Lăng Dạt”

Khương Ninh càng nói càng tức giận, bà ấy vỗ bàn trà, “Người phụ nữ này dã tâm không nhỏ, dĩ nhiên còn nghĩ đến tài sản của Lăng Dạ! Tôi nói người phụ nữ này chạy.

đến là vì tiền, mấy người lại hết lần này tới lần khác không tin tôi, không được, chúng ta phải giúp Lăng Dạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.