Chuyên nghiệp!
Còn thông minh!
Nữ diễn viên như vậy còn sầu sẽ không nỏi tiếng sao?
Triệu Tử Long cảm thấy phí đại sứ bảy số cũng quá đáng giá.
Lâm Quán Quán lạnh, cả người phát run.
Tuy rằng là ở studio quay chụp nhưng không gian studio quá lớn, vẫn là rất lạnh. Sau khi kết thúc công việc, cô nhanh chóng thay quần áo của mình, Giản Ninh đưa nhanh tới một bình giữ ấm.
“Mau uống chút nước làm ấm người đi.”
Lâm Quán Quán cầm bình uống hai ngụm, nước ấm thắm vào cổ họng, khí lạnh trên người đều bị xua tan một chút.
Cô ôm bình giữ ấm, hạnh phúc nheo mắt: “Cảm giác có người chăm sóc thật tốt quá.”
Giản Ninh cũng rất vui vẻ.
Sau khi chụp xong.
Triệu Tử Long bảo người tặng vài cái thùng sản phẩm mới cho Lâm Quán Quán, Lâm Quán Quán khách khí nhận lấy.
Đây là chỗ tốt của đại sứ.
Cô kí hợp đồng một năm với DM, mỗi khi sắp đổi mùa, DM đều sẽ đưa các mẫu mới tới cho cô, cô có thể mặc máy cái này xuống phố chụp ảnh hoặc là chụp ở sân bay cũng coi như vô hình quảng cáo cho DM.
Rời khỏi studio đã là 3 giờ chiều.
Lâm Quán Quán mang Giản Ninh cùng tài xế Trương đi ăn cơm trưa, sau khi ăn xong, Giản Ninh hỏi Lâm Quán Quán: “Quán Quán! Kế tiếp chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Tập đoàn Tiêu thị.”
Lâm Quán Quán đi đến tập đoàn Tiêu thị đón Duệ Duệ cùng Tâm Can.
Trên đường, đi ngang qua tiệm bánh ngọt.
Cô mua cho Tâm Can một phần bánh dâu tây mà cô bé thích ăn, Duệ Duệ không thích ăn đồ ngọt nên cô mua cho Duệ Duệ một cái salad chà bông.
Đến tập đoàn Tiêu thị thì đã sắp 5 giờ, trời bắt đầu tối lại.
Lâm Quán Quán bảo ông Trương đậu xe ở ngoài bãi đỗ xe công ty, cô không có xuống xe mà gọi điện thoại cho Tiêu Lăng Dạ.
“Alo?”
“Tiêu Lăng Dạ, anh xong việc chưa, em tan làm rồi này.
Hiện tại đang ở dưới lầu công ty anh, anh còn phải tăng ca nên nói người dẫn Duệ Duệ và Tâm Can ra đây đi đi, em đưa bọn nhỏ về nhà.”
Bên đầu dây bên kia im lặng một chút, thanh âm Tiêu Lăng Dạ dừng một chút rồi nói: “Thư ký của anh đang bận, anh cũng đang bận, em lên đây đi.”
*A2”
“Không tiện sao?”
“Không phải, em sợ bị người khác nhận ra.”
Tiêu Lăng Dạ trầm mặc một lát, sau một lúc lâu, thanh âm bắt mãn của anh mới truyền qua: “Quán Quán, anh là bạn trai chính quy, quang minh chính đại!”
Toát mồ hôi!
Cô có khi nào nói anh là không quang minh chính đại đâu.
Lâm Quán Quán xấu hỗ liếc mắt nhìn Giản Ninh đang cười trộm, ho khan một tiếng: “Khu, ý em không phải vậy, không phải là anh không quang minh chính đại. Mà em là lo lắng nếu tình yêu chúng ta công khai, đến lúc đó đối với hai người chúng ta đều không tót, hiện tại đang rất tốt nha.
Chúng ta hẹn hò gặp mặt cũng không có ván đề gì, néu để mọi người biết, đến lúc đó mỗi ngày đều bị paparazzi nhìn chằm chằm, phiền chết, anh nói đúng không?”
Tiêu Lăng Dạ không nói chuyện, bắt quá từ di động nghe được hô hấp của anh ấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hiển nhiên là lời nói của cô trấn an được anh.
“Vậy em có đi lên không?”
“Ách, nếu anh không sợ người khác nói xấu, vậy thì em đi lên.”
“Yên tâm, không ai dám nói.”
Được thôi.
Đây là muốn cho cô đi lên đấy.
Hơn nữa.
Lâm Quán Quán cũng khá là tò mò với công ty Tiêu Lăng Dạ.