Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 633: Chương 633: Chương 632




*Đi chỗ nào.”

“Tiểu gia đại phát từ bi, thu lưu cô trong chốc lát, đi văn phòng của tôi.”

Giản Ninh không nhúc nhích.

Tiêu Diễn trừng mắt: “Sao, sợ tôi đánh cô à.”

Giản Ninh không nói, hiển nhiên là đồng ý.

bi Si ” Tiêu Diễn giận: “Mẹ nó, tiểu gia cũng là người rất có nguyên tắc nhé, tiểu gia chưa bao giờ đánh phụ nữ!”

*Ai biết anh đang âm mưu cái gì.” Giản Ninh nhỏ giọng nói thầm một câu.

Ngày hôm qua, thời điểm cô đóng cửa đụng vào mũi Tiêu Diễn, vốn dĩ muốn mở cửa xin lỗi, kết quả anh ở bên ngoài rống †o kêu to, làm hại cô nơm nớp lo sợ cũng không dám mở cửa.

Ai biết chuyện này anh ta đã quên chưa.

Lỡ như anh nhân cơ hội trả đũa thì sao!

“Mẹ nó, lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ thú, thích đi thì đi, không đi liền ở chỗ này đợi đi. Tôi nhắc nhở cô một câu, tiểu Quán Quán vào văn phòng anh trai, không đến buổi tối anh trai tan làm, cô áy khẳng định ra không được.”

“Sẽ không, Quán Quán nói, chỉ đón Duệ Duệ và Tâm Can thôi rồi chúng ta liền trở về.”

Tiêu Diễn bĩu môi cười khế: “Cô hiểu anh trai tôi hay là tôi hiểu hơn? Muốn cá cược không, tôi đánh cuộc hôm nay trước 10 giờ buổi tối, tiểu Quán Quán sẽ không rời khỏi công ty!”

Anh vừa nói như vậy, Giản Ninh tức khắc có chút không xác định.

Cô do dự, nhất thời không có chủ ý.

“Cho cô một cái cơ hội cuối cùng, có đi hay không?”

Giản Ninh móc di động ra nhìn thời gian, hiện tại mới 5 giờ, néu thật sự dựa theo lời Tiêu Diễn nói, phải 10 giờ tối mới rời đi, vậy cô chẳng phải là ở chỗ này chờ năm giờ đồng hồ sao?

Bị xem như gấu trúc cho người ta tham quan 5 giờ.

Cô run run, chuyện này thật là đáng sợ.

Mắt thấy Tiêu Diễn xoay người bỏ đi, cô khẽ cắn môi đi nhanh theo sau.

*Ui.” Tiêu Diễn âm dương quái khí nói: “Không sợ tôi đánh cô à?”

“Anh dám! Công ty nhiều người như vậy, anh dám làm gì tôi, tôi liền liều mạng thét chói tai để công ty mấy người mang tiếng.”

“Phi! Xem như cô lợi hại!”

“Hừ hừ!”

Văn phòng Tiêu Lăng Dạ rất lớn. . Đọc truyện tại || trumt ruyen.оRG ||

Ước chừng gần trăm mét vuông, cửa phòng mở ra, trước mắt chính là một cây treo đồ nhỏ, lúc này, túi xách làm việc và áo khoác đang treo ở trên.

Đối diện là bàn làm việc.

Bàn làm việc màu trắng được sắp xếp rất sạch sẽ, mặt trên bày một máy tính để bàn cực to cũng màu trắng. Bên cạnh còn có một chậu cây xanh, một cái ống đựng bút, còn có một tắm ảnh chụp, ảnh chụp đưa lưng về phía cô, nhìn không thấy người trên hình là ai.

Lúc này, trên bàn máy tính chất đầy văn kiện, Tiêu Lăng Dạ đang ngồi ở trên ghế xoay tròn sau bàn máy tính làm việc.

Anh đang xem văn kiện, nghe được động tĩnh, ngẳng đầu nhìn thấy Lâm Quán Quán, ánh mắt tức khắc nhu hòa.

“Lại đây!”

Lâm Quán Quán ngoan ngoãn đi qua.

Vừa mới đi đến bên cạnh anh, tay đã bị túm kéo tới, cô kinh hô một tiếng, giây tiếp theo liền ngồi tới trên đùi anh.

Gương mặt Lâm Quán Quán nóng bỏng.

Cô theo bản năng giãy giụa lại bị Tiêu Lăng Dạ đè lại bả vai: “Ngoan, đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút.”

Thanh âm của anh có chút mỏi mệt, trong lòng Lâm Quán Quán tức khắc liền mềm xuống.

Cô thả lỏng: “Mệt mỏi sao?”

“Một chút.”

Tiêu Lăng Dạ ôm cô, đầu vùi vào cổ cô: “Nhìn thấy em liền không mệt mỏi nữa.”

Cô cũng không phải cà phê nâng cao tinh thần nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.