Mỗi tháng anh chỉ trả cho cô mười vạn.
Phí tổn sinh hoạt trong nhà, tết nhất lễ lạc mua cho ba mẹ anh bắt cứ cái lễ vật gì anh cũng đều chỉ trả. Sau khi kết hôn, cô có thể lựa chọn đi làm hoặc cũng có thể ở nhà làm phu nhân.
Nhưng là duy nhất một điều chỉ cần cô ta đồng ý kết hôn, phải làm hợp đồng công chính tài sản trước công nhân hơn nữa trong lúc kết hôn, Lãnh Quân Lâm có ý xin ông chủ cũng chính là Tiêu Lăng Dạ, tiền lương của anh là 5 năm phát một lần.
Mà bọn họ kết hôn còn không tròn 5 năm.
Cũng liền có nghĩa, cuộc hôn nhân 5 năm này, Lãnh Quân Lâm không có thêm tài sản nào vào, hiện tại anh chỉ tài sản trước hôn nhân mà thôi. Nếu bọn họ ly hôn, trừ bỏ Lãnh Quân Lâm mỗi tháng chỉ trả cho cô mười vạn thì ngay cả 1 đồng cô cũng không nhận được.
Loại kết quả này Lâm Song Song vô luận như thế nào cũng không tiếp thu được.
Cô nhìn giấy thỏa thuận ly hôn trước mắt.
Thông tin trên đó đã ghi chính xác đầy đủ, chỉ cần cô ký tên ly hôn, anh sẽ trả cho cô luôn một lần một trăm vạn.
Xem như tiền thưởng5 năm của cô.
Nhưng Lâm Song Song vẫn không sao tiếp thu được.
Làm phu nhân Lãnh nhiều năm như vậy, cô đã sớm không phải Lâm Song Song năm đó thấy mười vạn là có thể làm tim cô đập nhanh rồi.
Tầm mắt cô cao hơn, tâm cũng lớn hơn.
Một trăm vạn.
Căn bản không đả động được nàng.
Cô muốn làm phu nhân Lãnh cả đời!
“Lãnh Quân Lâm, thật sự không có đường sống quay lại sao, từ nay về sau chúng ta sẽ giống như trước kia, thành thành thật thật không hề hỏi bất luận chuyện gì của anh, cũng nhất định phải ly hôn sao?”
“Đúng!”
Một chữ, làm tim cô như rơi vào hằm băng.
Cô siết chặt nắm tay.
Cái lý do gì mà lung tung rối loạn đều là lầy cớ, chân chính nguyên nhân là anh đã yêu người khác, muốn lấy vị trí của cô cho người khác ngồi đi.
Mà người khác này chính là Lâm Quán Quán!
Lâm Song Song hận cắn chặt răng, cô cầm giấy thỏa thuận ly hôn: “Cho em ba ngày, em muốn chậm rãi một chút!”
Lãnh Quân Lâm xoay người rời khỏi phòng ngủ, xem như chấp nhận cách nói của cô.
Chờ anh vừa đi, Lâm Song Song nháy mắt rơi lệ không ngừng.
Cô nhảy dựng lên giống như là tìm thấy rơm rạ cứu mạng, tìm ra thông tin số điện thoại Chu Tư Tư, run rẩy gọi.
“Alol”
Ngày hôm sau.
Công việc của Lâm Quán Quán hôm nay vẫn là đi chụp quảng cáo.
Điểm khác biệt là những bức ảnh chụp ngày hôm qua đều là ảnh tĩnh, còn hôm nay cô sẽ quay video quảng cáo.
Chủ đề của quảng cáo là cuộc gặp gỡ tình cờ.
May mắn thay, ngày hôm qua cô làm việc và có một số hiểu biết nhất định về quảng cáo, vì vậy việc quay hình diễn ra suôn sẻ.
Đối với cô, quay video dễ dàng hơn nhiều so với chụp ảnh. Chỉ cần cho cô một cái chủ đề thì cô sẽ ngay lập tức phát huy bằng cách đặt mình vào chủ đề và diễn.
Quay video ngoài trời.
Trong không khí lạnh đến rợn người, mặc bộ quần áo mùa xuân mỏng manh, biểu cảm và động tác đều phải chụp sao thực sự cảm giác như đang mùa xuân … Thực ra, đó cũng là một cách để khảo nghiệm.
Bên ngoài máy quay, Lâm Quán Quán rùng mình vì lạnh.
Nhưng chỉ cần máy quay lia tới, cô sẽ điều chỉnh trạng thái của mình ngay lập tức và khoác lên mình vẻ ngoài nhẹ nhàng, nhìn không giống video mà cô quay vào mùa đông.
Một buổi sáng trôi qua, quá trình quay diễn ra vô cùng suôn sẻ.
*OKI”
Ông đặt máy ảnh xuống, Giản Ninh lập tức khoác áo khoác cho Lâm Quán Quán, sau hai ngày làm việc, Lâm Quán Quán và nhiếp ảnh gia cũng có chút quen biết, chờ ông chụp xong là đi đến kiểm tra kết quả ngay: “Thế nào?”
“Hoàn hảo!”
Nhiếp ảnh gia tên là Diêu Lỗi, tên tiếng Anh là Leo, là một người đàn ông trung niên, thân hình hơi mập mạp và khuôn mặt hiền lành, rất nổi tiếng trong ngành. Những năm gần đây, việc chụp ảnh của DM luôn được giao cho ông. Ông là kiểu người âm thầm, kín đáo không thích sự chú ý nhưng khi làm việc là một nhiếp ảnh gia có đôi mắt sáng.