“Khách sạn Quân Hoàng! Để quyến rũ chồng tôi, Lâm Quán Quán đã từng đặt một phòng tình tứ trong khách sạn Quân Hoàng. Nếu không tin các người có thể đến khách sạn kiểm tra hồ sơ đặt phòng của cô ta!”
Các phóng viên lại lần nữa ò lên.
Ngoài đám đông.
Thân hình Lâm Quán Quán đột nhiên cứng đờ như bị sét đánh.
Khách sạn Quân Hoàng!
Quả thật cô đã từng ở khách sạn Quân Hoàng nhưng khi đó là bị người khác bỏ thuốc, đó là một trong những ký ức khó chịu nhất của cô, thời gian dài như vậy, cô rất ít khi nghĩ tới … lần đó Tiêu Lăng Dạ đã cứu cô.
Sau đó, để bảo vệ cô, Tiêu Lăng Dạ đã phong tỏa mọi thông tin về vụ việc, vì vậy chỉ có một số người biết rằng cô đã xuất hiện ở khách sạn Quân Hoàng.
Tiêu Diễn, Hứa Dịch và những người khác sẽ không bao giờ hé môi để lộ ra, Tống Liên Thành hoàn toàn không quen Lâm Song Song vì vậy nên cũng không thể nào nói cho cô ta biết.
Về phần Lãnh Quân Lâm, là một bên khác, anh cũng là người lạnh lùng, không phải kẻ mồm mép, càng sẽ không đem chuyện này truyền ra ngoài.
Vậy làm sao Lâm Song Song biết được?
Phóng viên cũng rất muồn biết về vấn đề này.
“Lãnh phu nhân, cô nói Lâm Quán Quán và anh Lãnh Quân Lâm từng đặt phòng khách sạn? Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Khoản, khoảng nửa năm trước…” Lâm Song Song không rõ thời gian cụ thể, Chu Tư Tư chỉ nói là mùa hè, nếu là mùa hè, vậy thì khoảng nửa năm trước.
“Nửa năm trước? Nói như vậy Lãnh phu nhân sớm đã biết anh Lãnh ngoại tình? Nếu đã như vậy, sao bây giờ mới nói ra?”
Tim Lâm Song Song đập thình thịch, giọng gắt gao nói: *Tôi, tôi vẫn luôn nhịn mà bỏ qua, cho rằng bọn họ chỉ là thoáng qua.”
Nói dối!
Mắt Lâm Quán Quán nheo lại, lạnh lùng liếc cô một cái.
Cô hiểu người chị họ này cũng được vài phần, trước đây.
cô ta có quan hệ tốt với Lâm Vi, tai mắt Lâm Vi nhiều, thường xuyên lợi dụng Lâm Song Song để dạy dỗ cô.
Mà Lâm Song Song chính là kiểu người có ngực to chứ không có não, mỗi lần bị lợi dụng xong còn cảm thấy Lâm Vi đối với cô ta thật tốt.
Cô ta hoàn toàn không có chính kiến.
Vậy thì … người bắt cóc cô nửa năm trước không thẻ là Lâm Song Song.
Nếu Lâm Song Song nghỉ ngờ cô có quan hệ không chính đáng với Lãnh Quân Lâm, cùng lắm cô chỉ muốn ầm ï thế này, chứ không có gan bắt cóc người ta.
Kết hợp với những gì Lâm Song Song nói vừa rồi, ai là kẻ chủ mưu bắt cóc cô sáu tháng trước … Không cần nói cũng biết.
Chu Tư Tư!
Biết được do cô ta làm, Lâm Quán Quán cũng không có gì kinh ngạc. Ngẫm lại cũng thấy.
Lúc đầu cô thành thật quay phim không có cơ hội làm mắt lòng mọi người, mà cũng trong thời gian đó Chu Tư Tư: xem cô là người không vừa mắt nhát.
Sở dĩ cô không nghĩ là Chu Tư Tư là vì tuy cô và Chu Tư Tư không ưa nhau nhưng không ngờ cô ta lại tàn nhẫn đến mức bắt cóc cô, hủy hoại sự trong trắng của cô!
Hơn nữa.
Chuyện này đều là Tiêu Lăng Dạ xử lý.
Cô cho rằng Tiêu Lăng Dạ đã giải quyết xong chuyện nên cũng chưa từng hỏi qua.
“Lâm Quán Quán, đối mặt với lời buộc tội của cô Lãnh, cô còn điều gì muốn nói không?”
Lâm Quán Quán lấy lại tinh thần: “Không có!”
Phóng viên ngạc nhiên: “Vậy thì cô thừa nhận mình có quan hệ không chính đáng với Lãnh Quân Lâm sao?”
“Tôi không có gì để nói bởi vì cái gọi là lời buộc tội của Lâm Song Song thật vô lý, tôi chưa từng đến khách sạn Quân Hoàng, các người điều tra đi.”
Một chút Lâm Quán Quán cũng không sợ họ kiểm tra.
Từ lâu Tiêu Lăng Dạ đã xóa hết hồ sơ của khách sạn Quân Hoàng ngày hôm đó, phóng viên tới kiểm tra, ngược lại còn chứng minh được cô vô tội.
Các phóng viên hai mặt nhìn nhau.