Bà Lãnh liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã 11 giờ 55 phút khuya.
Bà vẫy vẫy tay: “Được rồi được rồi, thời gian cũng không còn sớm, cũng đừng nghĩ ngợi nữa, nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.”
“Vâng ạ” Lâm Song Song vội vàng nói: “Mẹ, ba mẹ cũng nên về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Chúng ta nhìn hai ngươi về phòng xong rồi mới về.”
Lâm Song Song âm thằm mừng rỡ.
Bà già đang giúp cô ấy.
Cô quay đầu nhìn Lãnh Quân Lâm: “Chồng ơi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lãnh Quân Lâm khẽ liếc cô một cái, xoay người đi về phía phòng của hai người.
Thật tốt quá!
Anh trở về phòng!
Tim Lâm Song Song đập như sắm, quay đầu cười cảm ơn bà Lãnh rồi vội vàng đi theo.
Trong phòng khách.
Ông Lãnh và bà Lãnh thấy hai người trở lại phòng nhưng không rời đi ngay.
Bà Lãnh lo lắng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt giữa hai người: “Chồng à, anh nói xem hai người đã hòa giải chưa?”
Ông Lãnh im lặng.
“Em có cảm giác Quân Lâm đồng ý một cách sảng khoái lắm.”
Ông Lãnh nắm cánh tay bà nói: “Bà đó, hai chúng nó cãi nhau thì bà cảm thấy không khó chịu, bây giờ chúng nó đã hòa giải rồi, bà lại cảm thấy bất an … Do bà quan tâm nhiều quá thôi. Người trẻ tuổi nào mà không ồn ào nhốn nháo, nhớ lại lúc chúng ta còn trẻ, lúc tức giận cũng đâu thua kém gì, cũng vội vàng mở miệng đòi ly dị, hết lần này.
đến lần khác cãi nhau cũng không chịu làm hòa. Hôm nay coi như chúng ta cho Quân Lâm một cái bậc thang, nó có bậc thang để bước xuống đương nhiên sẽ không náo loạn.”
Đúng không.
Nhưng tại sao bà luôn cảm thấy có chút không chân thực.
Bà Lãnh thở dài.
Chỉ mong là do bà suy nghĩ nhiều.
Hai người đợi rất lâu vẫn không thấy Lãnh Quân Lâm lẻn ra khỏi phòng, ông Lãnh cười nói: “Lần này bà cứ yên tâm đỈ, Bà Lãnh thực sự thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, đã muộn rồi, chúng ta cũng về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta phải đến Tiêu gia xin lỗi.”
Nhắc tới chuyện này bà Lãnh lại đau lòng.
Ait Sao lại đắc tội với Lăng Dạ!
Tuy là đứa trẻ lầm lì, trông cũng ngoan hiền, hợp tình hợp lý nhưng từ nhỏ đã là kiểu người có thù chắc chắn sẽ trả thù.
Không biết liệu Lăng Dạ có tha thứ cho Song Song hay không.
Giờ phút này.
Trong phòng.
Đã quá muộn, Lãnh Quân Lâm vào phòng, xem người bên cạnh như không khí, anh cởi áo khoác, đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Ngay lúc Lâm Song Song đang định đi theo, cửa phòng tắm đã bị “đóng sầm” từ bên trong, Lâm Song Song cũng không giận, mỉm cười kiểm tra lại giường nệm, còn cố ý tìm một bộ đồ ngủ bằng ren màu đen.
Chờ Lãnh Quân Lâm từ phòng tắm đi ra, Lâm Song Song ôm đồ ngủ đi vào phòng tắm rửa sạch.
Mười phút sau.
Lâm Song Song mặc đồ ngủ đi ra, nhìn thấy Lãnh Quân Lâm đã dựa gồi, nằm trên giường lớn trong phòng.
Hai má Lâm Song Song nóng bừng.
Như thường lệ.
Cho dù Lãnh Quân Lâm ngủ với cô trong căn phòng này, bọn họ căn bản thà nằm trên sàn nhà chứ không bao giờ muốn lên giường.
Còn bây giờ.
Anh muốn có khoảng thời gian vui vẻ với cô sau khi đã nghĩ thông rồi.