Lâm Quán Quán trợn mắt trắng, “Anh có sao?”
Không!
Đậu xanhI Đầu anh ta đâu có bị vào nước.
Để cho Lâm Quán Quán đi quyến rũ người đàn ông khác, chú hai mà biết được thì sẽ diệt anh ta đó!
Lâm Quán Quán buông kịch bản xuống, nhấp một ngụm cà phê, “Nói đi, giúp cái gì.”
Sắc mặt Cơ Dã Hỏa rối rắm, muốn nói lại thôi.
“Rốt cuộc anh có nói hay không?!”
“Tôi… bỏ đi, không cần giúp đỡ nữa!”
Lâm Quán Quán “bộp” một tiếng buông ly cà phê xuống, nhíu mày nhìn anh ta, “Đậu xanh, Cơ Dã Hỏa, anh chơi tôi ân Cơ Dã Hỏa cắn răng, “Ngươi phụ nữ chết tiệt cô, dùng từ ngữ có thể đừng thô lỗ như vậy được không!”
“Bà cũng không phải hôm nay mới như vậy, hôm nay anh mới quen biết tôi sao.”
“Cô với chú hai tôi…”
“Đi đi đi! Anh là chú hai anh sao, tôi đối với chú hai anh dịu dàng săn sóc còn chưa kịp, sẽ không đối xử với anh ấy như vậy đâu.”
Lại nhét cơm chó cho anh ta.
Trong lòng Cơ Dã Hỏa nghẹn ngào, cúi đầu nửa ngày không nói gì.
Lâm Quán Quán nhẹ nhàng đá anh ta một cước, lo lắng nhìn anh ta, “Này, không sao chứ.”
Trò đùa là một trò đùa.
Cơ Dã Hỏa trong ấn tượng vẫn luôn tùy tiện phong phong hỏa hỏa, khó có được bộ dạng u sầu như hôm nay, hình như thật sự đã xảy ra chuyện.
“Anh…”
“Quán Quán!”
“Nói.”
“Hôm qua, khách sạn nhà họ Tiêu, đã tuyên bố phá sản.”
Hóa ra là vì điều này.
Hai ngày nay Lâm Quán Quán bị tin đồn quấn thân, đúng là không chú ý đến những tin tức này. Nói thật, đối với bọn họ tuyên bố phá sản, Lâm Quán Quán một chút cảm giác cũng không có.
Vốn là một công ty tốt, tất cả đều bị bọn họ tự mình làm chết, có thẻ trách ai chứ?
Án tượng của Lâm Quán Quán đối với bọn họ vốn không tốt, hơn nữa lúc trước Khương Ninh tìm cô, khuyên cô rời khỏi Tiêu Lăng Dạ, đã từng nói cho cô biết quá khứ của nhà bọn họ và Liễu Uyển Lê, biết Liễu Uyễển Lê với Tiêu Kính Niên âm mưu bắt cóc Tiêu Lăng Dạ, còn suýt chút nữa giết anh, Lâm Quán Quán đối với bọn họ càng thêm chán ghét.
Biết bọn họ đã phá sản.
Cô chẳng những không đồng tình, ngược lại còn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đáng đời!
Báo ứng!
Nhưng nhìn ánh mắt Cơ Dã Hỏa buồn bực, Lâm Quán Quán phải nhịn xuống, không dám ném đá xuống giếng.
Liễu Uyễển Lê và Tiêu Kính Niên dù không tốt, thì cũng là ba mẹ ruột của Cơ Dã Hỏa.
Lâm Quán Quán vỗ vỗ bờ vai anh ta, an ủi anh ta, “Chậc, anh… đừng buồn nữa?”
Cơ Dã Hỏa dở khóc dở cười.
Đó có phải là lời an ủi không?
Nhưng, tâm tình buồn bực bị cô quấy rầy như vậy, dĩ nhiên buông lỏng không ít.
“Sao nhà anh lại có thể phá sản chứ? Trước năm mới không phải còn nói chuẩn bị kết hôn thương mại, ngay cả hôn nhân của Tiêu Dục cũng đã định xong, là chém gió sao?”
Nhắc tới điều này, Cơ Dã Hỏa càng buồn bực hơn.
“Là chém gió!”
“Tại sao?”
“Đêm trước khi Tiêu Dục và La Mỹ Mỹ nhận chứng chỉ, tôi đã về nhài La Mỹ Mỹ đã để ý tôi.”
Thần đảo ngược à!
Lâm Quán Quán trợn mắt há hốc mồm, “Sau đó thì sao?”
“Cô không nghe chú hai tôi nói cho cô biết sao?”