Lâm Song Song nghiền răng căm hận.
Người được gọi là chủ nhân, chắc chắn là Tiêu Diễn!
Thằng khốn nạn này!
Anh đã lừa dối cô thảm như vậy, bây giờ còn tránh mặt cô.
Anh nghĩ cô sẽ bỏ cuộc theo cách này sao.
Nằm mơ.
Làm cô mắt đi tất cả, cô sẽ không bao giờ buông tha anh một cách dễ dàng.
Đột nhiên.
Lâm Song Song nghĩ tới một người.
Lâm Quán Quán!
Lúc trước ở Hoa Hạ, cô nhớ rõ có nghe người ta nhắc qua rằng Lâm Quán Quán hiện tại đang ở chung cư quận Hương Dật Tử này.
Đúng vậy!
Tìm Lâm Quán Quán, Lâm Quán Quán là bạn gái của Tiêu Lăng Dạ, cô ấy phải biết Tiêu Diễn ở đâu.
Lâm Song Song cười cười với bảo vệ rồi mượn điện thoại của anh, tìm vòng quanh vài người, cuối cùng cũng tìm được số điện thoại của Lâm Quán Quán.
Cô nhanh chóng quay số gọi.
“Keng keng keng —”
“Keng keng keng —”
Cuộc gọi được kết nói nhanh chóng.
“Alo?”
Nghe thấy giọng nói của Lâm Quán Quán, Lâm Song Song ngay lập tức bật khóc, cô ôm chặt điện thoại khóc và nói: “Quán Quán! Chị là chị của em đây, lần này em nhất định phải cứu chị.”
“Tôi chỉ có chị là Lâm Duyệt, cô là ai?”
“Chị là chị họ em, Song Song đây.”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Lâm Quán Quán dừng lại.
Lâm Song Song không quan tâm, nhanh chóng nói: “Quán Quán, có phải hiện em đang sống tại quận Hương dật tử: không, em mau chóng nói bảo vệ cho chỉj vào chung cư được không? Chị muốn tìm Tiêu Diễn đánh chết anh ta, anh ấy lừa gạt tình cảm của chị, chị nhát định phải tìm anh để nói chuyện cho ra lẽ. Quán Quán, chị bị Tiêu Diễn hại thảm lắm, anh ấy hại chị phải ly hôn, còn hại chị phải rời khỏi nhà, hiện tại chị không có chỗ để đi, còn bị ba mẹ đuổi ra khỏi chính ngôi nhà của mình…”
Lâm Quán Quán lạnh lùng ngắt lời cô: “Liên quan gì đến tôi?”
Lâm Song Song sửng sốt một chút: “Quán Quán, chị là chị họ của em mà. Chị biết trước đây là chị hiểu lầm em nên ít nhiều đã làm em tổn thương, là chị sai, chị có lỗi với em, nhưng mà không phải chị đang xin em tha thứ, nhận lỗi với em sao?”
Lần này đến lượt Lâm Quán Quán không nói nên lời.
Hóa ra cô dám xin lỗi thì cô ấy nhát định phải tha thứ cho cô đúng không?
“Quán Quán, chị biết em không thích chị… Như vậy đi, em nh TA thà bì ï AIEItvbERVEIC lao Sun TA E nề mặt ba chị, chỉ cần em nói với bảo vệ một tiêng là chị là chị họ của em để bảo vệ cho chị vào. Rồi em nói cho chị biết Tiêu Diễn đang ở đâu, chị nói chuyện rõ ràng với anh ấy xong sẽ đi ngay.”
“Mặt mũi tôi không có lớn như vậy, tôi bận lắm, cúp máy đây!”
“Đừng cúp máy, đừng cúp máy!” Lâm Song Song vội vàng nói: “Quán Quán, chuyện trước đây đều là lỗi của chị, chị biết sai rồi, em không tha thứ cho chị cũng không sao. Chị cầu xin em, coi như là nể mặt ba chị.”
“Mặt mũi ba của cô cũng không lớn như vậy!”
“Vậy em giúp chị lần này coi như là vì bà ngoại. Chị hứa chỉ cần em giúp chị lần này, sau này chị sẽ không tìm đến em.”
Lâm Quán Quán im lặng hai giây, kìm nén cơn tức giận, cô lại lên tiếng, giọng nói càng lạnh hơn: “Cô không có tư cách nhắc tới bà ngoại!”
Lâm Vô Song vừa định nói, trên điện thoại đã vang lên một tiếng “Bíp Bíp”, Lâm Quán Quán cúp điện thoại.
“Tiện nhân!”
Cô giận dữ ném chiếc điện thoại ra xa, giậm chân và hét lên: “Tiện nhân! Tiện nhân! Tôi thấp hèn van xin cô vậy mà còn làm bộ làm tịch! Cô nghĩ cô là người thế nào? Cô nghĩ cô trở thành người giàu có là có thể chim sẻ biến thành phượng hoàng, nằm mơ! Sớm hay muộn gì cô cũng bị người khác bỏ rơi, đến lúc đó kết cục sẽ còn thảm hơn tôi!”
Lâm Song Song lại càng ghét Lâm Quán Quán!