Long Ngự Thiên nheo mắt lại, “Không phải nói muốn tẩy trần cho tôi sao, chỉ là nói khách sáo thôi sao?”
Lâm Quán Quán rất muồn cho mình hai cái tát.
Đậu xanh.
Cái miệng của anh thật tàn nhãn!
Cái miệng của anh thật tàn nhẫn!
Ôn thần này, cô trồn cũng không kịp, dĩ nhiên còn để cho cô mời ăn cơm…
đan phượng cười như không cười của Long Ngự Thiên.
“Cô gái ngoan, tôi ôm bạn gái của mình, ai quản nỗi chứ.”
Bạn gái?!
Lâm Quán Quán cơ hồ quên mắt đau đớn, khiếp sợ nghẹn họng tặc lưỡi.
Bởi vì.
Cô đột nhiên nhớ lại.
Năm đó, Long Ngự Thiên đột nhiên biên mật hoàn toàn trong cuộc sống của cô, nhưng trước khi anh ta đi, cũng không đề nghị chia tay.
“Anh, anh anh anh…”
“Cô gái ngoan, không lẽ cô muốn nói với tôi, nhân lúc hơn hai năm tôi không có ở đây, cô đi tìm người đàn ông khác chứ?”
Lâm Quán Quán cơ hồ muốn bạo khẩu.
Đậu xanh!
Cái gọi là “bạn trai” của anh ta chính là bỏ đi hơn hai năm, hơn nữa ở giữa hoàn toàn không có tin tức, dưới tình hình này, cô chắc chắn cho rằng mình bị chia tay.
Đột nhiên lại xuất hiện thân phận “bạn trai” của cô, đây lại là loại ầm ï gì vậy!
Hon nữa…
Đậu xanhI!
Người đàn ông ngoài kia sao!
Lại dám nói Tiêu Lăng Dạ nhà cô là người đàn ông bên ngoài.
Thật là không thể chịu đựng được!
Đột nhiên Lâm Quán Quán ngẳng đầu, muốn nói rõ ràng với Long Ngự Thiên thế nhưng, ánh mắt vừa mới chạm tới đôi mắt đan phượng lạnh lẽo của anh ta, lời cô đến miệng lập tức biến thành, “Anh, anh có thể buông tôi ra trước không, chân tôi có chút tê…”
Hu hut Lâm Quán Quán mày không có tiền đồ!
May mà.
Lần này Long Ngự Thiên không làm khó cô, anh ta nhẹ nhàng buông cô ra.
Cơ thể được tự do, cơ thể căng thẳng của Lâm Quán Quán buông lỏng ra, cô không dấu vét di chuyển về phía sau một bước… thấy Long Ngự Thiên tựa hồ không phát hiện, lại dời một bước.
“Tôi không ngại thân mật hơn với cô.”
Cô nghe hiểu rồi.
Anh ta đang cảnh báo cô, nếu cô dám lùi lại, anh ta sẽ ôm côI Nơi này phóng viên nhiều như vậy, lỡ như bị người ta chụp được…
Lập tức Lâm Quán Quán không dám nhúc nhích.
“Ngoan!”