Long Ngự Thiên phát tay áo, lười biếng tựa vào tường bao quanh phía sau, tà cười nói, “Vậy thì sao? Thích anh, không nhất thiết phải ở với anh! Có muốn đánh cuộc không, cuối cùng, Lâm Quán Quán nhất định sẽ lựa chọn tôi.
“Tôi không bao giờ đặt cược vào những người tôi yêu thương!”
“Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Tiêu thị, bây giờ lại sợ rồi sao?”
“Không sai, bởi vì… tôi không thể thua!”
Nghe được câu trả lời ngoài dự liệu này, Long Ngự Thiên không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên trở nên khó nhìn.
Khí tràng Tiêu Lăng Dạ toàn bộ mở ra, lạnh lùng nhìn Long Ngự Thiên, giọng nói lạnh như băng cảnh cáo.
“Không nên trêu chọc Lâm Quán Quán!”
“Chỉ sợ không được, lần này tôi về nước, chính là chạy về phía cô ấy.”
“Vậy thì không còn gì để nói.”
“Đúng vậy!”
Nói đến phần này, đã không cần phải tiếp tục, Tiêu Lăng Dạ nhìn Long Ngự Thiên thật sâu, xoay người rời đi.
“Không sao chứ? Không sao chứ.”
Mắt thấy Tiêu Lăng Dạ từ trong ngõ nhỏ đi ra, Lâm Quán Quán vội vàng xông tới, cô nhân lúc không có người không chú ý, kéo Tiêu Lăng Dạ vào một góc không có người, đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới, nhìn thấy anh không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Dọa chết em rồi, Tiêu Lăng Dạ em nói cho anh biết, sau này nhìn thấy Long Ngự Thiên nhất định phải cách xa anh ta một chút, anh ta đánh nhau rất lợi hại.”
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ đen như mực, anh nắm lấy tay Lâm Quán Quán, “Ở trong mắt em, anh yếu đuối như vậy sao?”
“Không phải không phải… Long Ngự Thiên đó biết võ công, là một huấn luyện viên.”
Tiêu Lăng Dạ nhíu mày.
Anh chậm rãi nói, “Lẽ nào anh chưa từng nói cho em biết, từ nhỏ anh tập võ sao?”
Lâm Quán Quán trợn to mắt, khiếp sợ nhìn anh.
Thấy vậy, con ngươi Tiêu Lăng Dạ chọt lóe, anh sờ sờ.
mái tóc dài của cô, “Yên tâm, ngoại trừ em, không ai có thể để cho anh chịu thiệt.”
Mười giờ sáng.
Lễ khởi động chính thức diễn ra.
Trong nước, bất kỳ bộ phim truyền hình hoặc phim điện ảnh nào được quay, sẽ chọn ngày hoàng đạo trước, sau đó tổ chức lễ khởi động.
Đặt một lư hương, bày bàn và cống phẩm.
Sau đó đạo diễn và nam nữ chính mỗi người ba nén nhang, thành kính dâng hương cầu phúc, nam nữ chính sau khi lên xong thì đến lượt nam phụ, nữ phụ, nam ba, nữ ba… thứ tự dâng hương được sắp xếp theo phần diễn xuất từ nặng đến nhẹ.
Thời điểm dâng hương Long Ngự Thiên và Cơ Dã Hỏa đứng bên trái và bên phải của Lâm Quán Quán, Lâm Quán Quán lập tức khẩn trương.
Cô vô thức nhìn ra ngoài đám đông.
Bên ngoài đám đông.
Tiêu Lăng Dạ một thân âu phục màu đen, đang híp mắt đứng ở nơi đó không biết đang suy nghĩ cái gì, nhìn thấy anh, trong lòng Lâm Quán Quán nhất thời ổn định lại, cô thở phào nhẹ nhõm, hoàn thành xong nghỉ thức dâng hương.
May mắn thay.
Long Ngự Thiên cũng không có ra con sâu bướm gì.
Sau khi dâng hương, đạo diễn Lý Mưu đi tới trước mặt một máy quay được công bó, cầm micro nói rất nhiều, trong lòng Lâm Quán Quán có chuyện, nên một câu cũng không nghe rõ.
Bài phát biểu kết thúc, một loạt các diễn viên chính cắt vải đỏ, buỏi lễ khởi động chính thức hoàn thành.
Lâm Quán Quán đang thất thần, căn bản không nghe được giọng nói Lý Mưu gọi cô.
Vẫn là Cơ Dã Hỏa chọc chọc cánh tay cô, nhỏ giọng nhắc nhở cô, “Này! Cô đang nghĩ gì vậy, đạo diễn Lý Mưu đang kêu lên cắt vải đỏ đó.”