Nghe được Lí Mưu mở miệng, Lâm Quán Quán vội vàng nói: “Đạo diễn lý là như thế này, trước kia tôi ở nước M diễn vai quần chúng nên có cùng Long Ngự Thiên hợp tác qua.”
Nguyên lai là như thế này.
Lí Mưu cười vỗ vỗ bả vai Lâm Quán Quán: “Tết tốt tốt! Tôi vốn đang lo lắng mọi người không quá quen thuộc, vừa mới bắt đầu quay sẽ có xấu hổ, nêu mọi người biết nhau, vậy càng tốt hơn.”
Hô!
Qua một ải!
Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm.
“Bắt đầu quay đi!”
Thanh âm Long Ngự Thiên gần ở bên tai, khi nói chuyện, hô hấp nóng rực phun ở bên tai, lông tơ Lâm Quán Quán dựng ngược.
Người đàn ông này!
Tuyệt đối là cố ý!
Lâm Quán Quán liếc mắt một cái, vừa lúc đối diện với ánh mắt lạnh lẽo cười như: không cười của anh.
Trong lòng Lâm Quán Quán chột dạ.
Nhưng chỉ chớp mắt, nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ đứng ở phía trước, cô như là có tự tin, tức khắc liền thẳng eo.
Long Ngự Thiên cũng thấy được Tiêu Lăng Dạ.
Bồn mắt nhìn nhau.
Giống như hồ lạnh gặp được sông băng.
Long Ngự Thiên khẽ cười một tiếng như là khiêu khích, một bàn tay anh dừng ở sườn eo Lâm Quán Quán, lại lần nữa sát vào Lâm Quán Quán, cười nói: “Có thể làm Tiêu Lăng Dạ chạy tới diễn phim truyền hình, Quán Quán, năng lực không nhỏ.”
“Liên quan gì đến anh!” Lâm Quán Quán cắn răng: “Chú ý tay anh!”
Ánh mắt Long Ngự Thiên đột nhiên lạnh lùng, tay chẳng những không có buông ra, ngược lại càng ôm chặt vòng eo của cô: “Quán Quán, cô cho rằng có Tiêu Lăng Dạ chống lưng cho cô, tôi liền không làm gì được cô sao?
Quá ngây thơ rồi.”
Thanh âm anh vừa dừng liền tiếp tục nói: “Huống chi, cô cho rằng Tiêu Lăng Dạ có thể bảo vệ cô cả đời sao?”
“Cô cho rằng, Tiêu Lăng Dạ có thể bảo vệ cô cả đời sao?”
“Đương nhiên!”
Long Ngự Thiên khẽ cười một tiếng: “Tự tin là chuyện tốt, nhưng tôi muốn xin khuyên cô một câu, ngàn vạn không nên đem tất cả hy vọng đều đặt lên một người đàn ông, đặc biệt là người đàn ông như Tiêu Lăng Dạ, nếu không…
Cô nhất định sẽ thất vọng.”
Lâm Quán Quán nhíu mày.
Cảm thấy lời này của anh ta phảng phát có ý gì đó.
“Anh có ý gì?”
*“Ngoan! Rất nhanh cô sẽ biết thôi.”