Cậu bé còn tưởng rằng là trường học tư lập, đóng học phí cao, thì ra là do Tiêu Lăng Dạ.
Trong lòng cậu bé nỗi lên một ít gợn sóng.
“Momny.”
Lâm Quán Quán sờ sờ đầu cậu, cười nói: “Mommy nói cho con những chuyện này không phải để con tha thứ cho chú ấy. Mẹ chỉ muốn con hiểu là Tiêu Lăng Dạ không đạm mạc giống như mặt ngoài, chú ấy rất quan tâm con, chỉ là không biết ở chung với con thế nào. Con không cần có tâm lý nặng nề, cứ đi theo cảm giác đi, con không tha thứ cho chú Ấy, mommy cũng không ép con, đương nhiên, nếu con tha thứ cho chú ấy, mommy sẽ rất vui.”
Tiểu gia hỏa cúi đầu không hé răng.
Băng dày ba thước, không chỉ vì một ngày lạnh, Lâm Quán Quán cũng không trông cậy vào Duệ Duệ có thể lập tức tha thứ Tiêu Lăng Dạ, chỉ là hũ nút Tiêu Lăng Dạ kia quan tâm Duệ Duệ đều là âm thầm yên lặng tiền hành.
Mẹ nó!
Quan tâm người ta lại không cho người ta biết, cứ như vậy, ngày tháng năm nào mới có thể giải hòa chứ!
Lâm Quán Quán nhìn còn cảm thấy sót ruột.
Cho nên cô mới đem hét những việc Tiêu Lăng Dạ làm nói cho Duệ Duệ.
“Ngoan! Con ở phòng nghỉ ngơi chút đi, mommy cùng dì Giản Ninh đi chuẩn bị làm cơm trưa.”
Mới vừa đứng lên, tay áo lại bỗng nhiên căng thẳng.
Cô cúi đầu.
Là tay nhỏ Duệ Duệ túm chặt cô tay áo, cậu bé cúi đầu, nhìn không tới vẻ mặt của cậu nhưng là tay nhỏ nắm rất chặt, giống như sợ cô rời đi vậy.
Tim Lâm Quán Quán mềm nhũn, lại lần nữa ngồi xổm xuông: “Bảo bôi làm sao vậy?”
“Momnmy.”
“Hở?”
Cậu bé muốn nói lại thôi.
Cậu có chút ngượng ngùng, lỗ tai hơi hơi phiếm hồng.
Lâm Quán Quán cũng không thúc giục, đợi trong chốc lát, cậu bé mới lấy hết can đảm mở miệng: “Mommy nêu con tha thứ Tiêu Lăng Dạ, mẹ sẽ kết hôn với chú ấy sao?”
“Sẽt”
Duệ Duệ cắn môi: “Vậy, mẹ sẽ yêu chú ấy hơn yêu con, Nói xong, cậu tựa hồ có chút bất an, lập tức cúi đầu nhìn mũi chân.
Cậu vẫn luôn không muốn tha thứ cho Tiêu Lăng Dạ, kỳ thật cũng là vì lo lắng chuyện này?
Ttrong lòng Lâm Quán Quán chua lòm.
Duệ Duệ khi còn nhỏ, cô vì sinh kế bôn ba, không thể thường xuyên làm bạn với cậu, cậu bé lại rất ngoan, vì không cho để cô lo lắng, thời điểm cô không ở nhà, cậu cơ bản sẽ không rời khỏi phòng trọ.
Bởi vì thiếu tình thân và bạn bè nên từ nhỏ cậu đã rất mẫn cảm.
Lâm Quán Quán đau lòng không thôi.
Cô ôm chặt lấy cậu bé, nhẹ nhàng hôn trán cậu: “Bảo bối, mặc kệ mommy có kết hôn với Tiêu Lăng Dạ hay không, con vĩnh viễn đều là người mommy yêu nhất.”
“Thật vậy chăng?” Duệ Duệ ngắng đầu: “Còn yêu hơn em gái sao?”
“Ừm!”
Lâm Quán Quán gật đầu thật mạnh.
Cái này, Lâm Quán Quán cũng không lừa cậu.
Cô đương nhiên cũng yêu Tâm Can nhưng là áy náy nhiều hơn.
Tâm Can cùng Duệ Duệ đều là con của cô.
Mà tình cảm là được hình thành theo thời gian, cô cùng Duệ Duệ sống nương tựa lẫn nhau, đã sớm thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh lẫn nhau.
*Mommy, Duệ Duệ cũng yêu mẹ nhát.”
Cậu bé đạt được đáp án, trong ánh mắt tựa hồ có muôn vàn ánh lửa rực cháy, sáng ngời.