“Là do bà đụng tới cha mẹ người ta!” Lão gia tử không lưu tình chút nào chỉ ra: “Suy bụng ta ra bụng người!
Tôi hỏi bà, nếu bà chỉ vì yêu đương mà khiến người mẹ đã chết của mình bị người khác thăm hỏi, bà sẽ như thế nào?!”
Khương Ninh á khẩu không trả lời được.
“Bà có thể không thích Lâm Quán Quán, lại không thể công kích nhân thân của cô ấy như vậy!”
Khương Ninh cắn môi, ánh mắt hiện lên nước mắt.
Thấy thế, lão gia tử lại có chút không đành lòng, nhìn mu bàn tay đỏ bừng của bà, ông thở dài, nắm lấy tay bà, thanh âm cũng mềm nhẹ: “Có đau không?”
“Đau.”
“Đi, về nhà tôi bôi chút nước hoa hồng cho bà.”
“ừm!”
Lão gia tử ôm lẩy vòng eo Khương Ninh rời khỏi hành lang, trước khi đi, Khương Ninh quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng Lâm Quán Quán biến mất, bà cắn chặt khớp hàm.
Lâm Quán Quán, cô cứ việc kiêu ngạo, tôi xem thử cô còn có thể đắc ý mấy ngày!
“Uy!” Cơ Dã Hỏa dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay Lâm Quán Quán: “Cô làm sao vậy, sau khi đi vệ sinh xong thì có gì sai sai nha, sắc mặt lạnh như băng, giống như người khác thiếu cô mấy trăm vạn ấy.”
Lâm Quán Quán tức giận trợn trắng mắt.
Mẹ nó.
Ai bị người chỉ vào mặt mũi mắng một hồi có thể có sắc mặt tốt chứ.
Lâm Quán Quán bưng trà, che miệng tính nhấp một ngụm, nhỏ giọng nói: “Tiêu Lăng Dạ cùng Tiêu Diễn đều là người hiểu chuyện, sao lại có người mẹ không nói lý như vậy chứ!”
“….” Cơ Dã Hỏa trừng lớn mắt: “Cô đừng có nói là hồi nãy cô gặp bà nội đấy nhé.”
Lâm Quán Quán không hé răng.
“Phi! Thật đúng là!” Cơ Dã Hỏa ôm đầu, vô ngữ nói: “Sao tôi lại quên cơ chứ, suối nước Nhân Gia vốn dĩ chính là sản nghiệp của chú hai, ông bà nội lại đây ăn cơm cũng thực bình thường. Bà nội tôi không có làm khó dễ cô chứ?”
“Bà ấy cũng có bản lãnh này à!”
Cơ Dã Hỏa toát mồ hôi.
Cũng đúng.
Lâm Quán Quán là ai?
Luận công phu mồm mép, cô mắng người người hoàn toàn không bị vấp. Luận công phu quyền cước, bà nội cũng không phải đối thủ của cô!
Người anh cần lo lắng hẳn là bà nội mới đúng.
Anh hỏi thật cẩn thận: “Vậy cô không làm gì bà nội đó chứ?”
“Không có!”
Cơ Dã Hỏa thở phào nhẹ nhõm. . truyện đam mỹ
Cũng đúng.
Dù sao cũng là mẹ ruột chú hai, bà nội Tâm Can, nên nể mặt bọn họ Quán Quán cũng sẽ không làm gì quá đáng.
Thời điểm ăn tết, bà nội còn hỏi anh nhân phẩm Quán Quán nữa, hơn nữa nhìn dáng vẻ, bà cũng không thích Quán Quán.
Cơ Dã Hỏa cũng thực buồn bực.
Anh nhỏ giọng nói thầm: “Thật là kỳ quái tính tình chú hai lãnh đạm, không thích người khác phái tới gần, trợ lý của chú ấy tất cả cũng đều là nam giới, trong lòng bà nội sốt ruột không thôi, sợ chú ấy nhất thời luẩn quẩn trong lòng biến cong! Lúc ấy…. Nói như thế, cho dù có một con ruồi bọ nữ chạy tới, ông bà đều hận không thể để cho bọn họ kết hôn. Thái độ bức thiết đến cùng, sau khi có Tâm Can, ông nội cùa tôi thậm chí còn nói, dù cho chú hai muốn cưới đàn ông, ông cũng mặc kệ.”
Trên đầu Lâm Quán Quán xuất hiện một đàn quạ đen bay qua.
Không nghĩ tới a, Tiêu gia lão gia tử nhìn qua nghiêm túc cũ kỹ, suy nghĩ lại thoáng như vậy!
Cơ Dã Hỏa gãi gãi đầu, nói tiếp: “Rất kỳ quái nha, theo lý thuyết, dưới loại tình huống này, cô xuất hiện, cô chẳng những là mẹ đẻ Tâm Can cùng Duệ Duệ, hơn nữa chú hai lại rất yêu cô. Dựa theo lẽ thường, ông bà tôi hẳn phải đặc biệt vui vẻ, vui mừng đem cô nghênh vào cửa mới đúng, cho một nhà các cô đoàn tụ, như vậy hôn sự của chú hai mới xong xuôi, mẹ đẻ Tâm Can cũng tìm được rồi, thuận tiện còn có thể nhận đứa cháu trai trở về, quả thực chính là niềm vui to lớn nha nhưng thái độ của bà nội cũng quá kỳ quái.”