Tổng giám đốc Triệu thực sự đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ kinh doanh bắt động sản trong những năm qua.
Nhưng…
Vì lợi ích kinh doanh, ông cũng làm không ít việc trái với lương tâm.
Vì vậy, dù đi đâu, ông cũng phải mang theo một ít vệ sĩ bên người mới có thể yên tâm. Hôm nay vừa vặn sai người đi theo cũng có chút công dụng.
Sau lưng có người, sự tự tin của tổng giám đốc Triệu cũng đã thay đổi, ông dương dương tự đắc, mắt liếc nhìn Long Ngự Thiên, cười lạnh một tiếng: “Long Ngự Thiên, nếu hôm nay anh thành thật xin lỗi ông đây, thì ông đây còn có thể suy xét mà thả anh đi”
Sắc mặt Long Ngự Thiên vẫn như cũ.
Anh lười biếng dựa vào ghế sô pha phía sau, nhẹ nhàng hô một tiếng: “Hoằng Dụ!”
“Có mặt!”
Một thanh niên mặc thường phục xuất hiện phía sau Long Ngự Thiên.
“Anh biết phải làm gì rồi chứ.”
“Vâng!”
Hoằng Dụ tiến lên hai bước, mặt không cảm xúc đứng trước mặt Long Ngự Thiên, cùng đôi mặt với đám người của tổng giám đốc Triệu.
Thấy vậy.
Tổng giám đốc Triệu vỗ đùi cười ha ha: “Ha ha! Long Ngự Thiên, anh đùa với tôi cái gì vui vậy, dựa vào anh ta?”
Long Ngự Thiên không lên tiếng.
Lâm Quán Quán lặng lẽ nổi từng cơn ớn lạnh thay cho tổng giám đốc Triệu.
Là bạn gái cũ của Long Ngự Thiên, cô biết Hoằng Dụ này.
Bên cạnh Long Ngự Thiên có hai người, một là Hoằng Dụ, còn lại là Hồng Vũ, người đã dạy võ cho Lâm Quán hồi đó.
Hai người này một nam một nữ chính là cánh tay phải đắc lực của Long Ngự Thiên.
Hoằng Dụ ở bên Long Ngự Thiên quanh năm suốt tháng như hình với bóng, lầm lì và gần như không có cảm giác tồn tại, trong khi đó Hồng Vũ … tuy có khuôn mặt dễ thương, hào hoa nhưng tính tình lại rất hài hước, hoàn toàn trái ngược với tính cách Hoằng Dụ.
Điểm giống nhau là.
Cả hai đều rất mạnh!
Đặc biệt là Hoằng Dụ!
Trình độ anh có thể mạnh đến cỡ nào?
Lâm Quán Quán thậm chí một chiêu cũng không thẻ ra tay với anh!
“Cô gái ngoan…”
Lâm Quán Quán ngồi cứng ngắc ở trên đùi anh, cả người không được tự nhiên: “Long Ngự Thiên, anh có thể đừng gọi tôi như vậy không!”
“Cô không hài lòng với danh xưng này à?”
“Không hài lòng!”
“Vậy thì chúng ta đổi xưng hô.” Anh xoắn nhẹ tóc cô và suy nghĩ một lúc: “Bảo bối?”
Lâm Quán Quán buồn nôn, nhưng không thể thể hiện ra bên ngoài: “Anh không cảm thấy xưng hô thế này quá buồn nôn sao?”
“Không tháy!”
Phil Qủa thực không có cách nào để nói chuyện với người đàn ông này!
“Long Ngự Thiên!”
“Nếu cô không phản đối thì cứ quyết định như vậy đi.”
Cô nhịn!
Lâm Quán Quán hít sâu một hơi, lúc này, vệ sĩ trong phòng đã vây lầy Hoằng Dụ.
Tổng giám đốc Triệu bắt chéo chân, châm một điều thuốc rồi ngồi xuống ghế sô pha, thấy vậy ông lạnh lùng cười, xua tay và ra lệnh: “Đem người này đi!”