Điều này là quá đáng sợ.
Bọn họ không nhịn được mà suy đoán trong tay Long Ngự: Thiên còn có thứ gì khác, chẳng hạn như những thứ về bọn họ?
Nghĩ đến đây, mọi người càng nhìn anh với ánh mắt càng kiêng kị.
Giết gà dọa khi!
Lâm Quán Quán nghiền răng!
Vốn dĩ muốn đắc tội mọi người trong phòng này để cho Long Ngự Thiên dọn dẹp đống lộn xộn, kết quả… lại bị Long Ngự Thiên lợi dụng, dùng cô làm con cờ khiến cho người trong phòng khiếp sợ.
Mẹ nó.
Cô dám khẳng định.
Sau những gì xảy ra đêm nay, những tên đại lão này sẽ không bao giờ dám tùy tiện xúc phạm đến Long Ngự Thiên.
“Thật tàn nhẫn…”
Lâm Quán Quán rùng mình một cái.
Mắt Long Ngự Thiên nheo lại: “Cô sợ tôi?”
“Ha ha, sao có thể như vậy.” Lâm Quán Quán giật mình một cái, cố gắng chấn chỉnh tinh thần đối phó với anh, cười nói: “Chúng ta quen biết nhau nhiều năm rồi, anh không chỉ cứu tôi, còn sai người dạy võ cho tôi, tôi cảm kích anh còn không kịp chứ sao lại sợ anh. Ha ha … Mà này, Long Ngự Thiên, hai người chúng ta cũng coi như là bạn bè phải không?”
*À”
Long Ngự Thiên không nói gì.
Lâm Quán Quán nuốt nước miếng, cười gượng nói: “Nếu không nói gì vậy tôi coi như là anh đồng ý ha. Đối đãi với bạn tốt, nhất định anh sẽ nhẹ nhàng như gió xuân, đúng không?”
Long Ngự Thiên câu môi: “Tùy vào cô!”
Mẹ nó.
Cô nghe hiểu.
Ý của anh là nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ dịu dàng như gió xuân, nhưng nếu cô không nghe lời … Chỉ sợ là sẽ lạnh lùng tàn nhẫn như gió cuốn lá rụng.
Lâm Quán Quán muốn chết oách đi cho rồi.
Cô cười trừ: “Long Ngự Thiên, hôm nay tôi từ đoàn phim đi với anh. Tôi ra ngoài lâu như vậy, néu không trở về, bọn họ nhất định sẽ nóng lòng. Hay là…. tôi về trước nhé?
Khụ! Không phải anh còn muốn nói chuyện với những đại lão ở đây sao? Thời gian cũng không còn sớm, tôi phải về nhà. Anh cũng biết mà, tôi vẫn còn một đứa con trai và nó đang đợi tôi về nhà. Vậy thì, hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta gặp lại ở đoàn phim nhé?”
Nụ cười của Long Ngự Thiên càng sâu.
Lâm Quán Quán nhìn nụ cười của anh mà rùng mình một cái.
“Long Ngự Thiên…”
“Bảo bồi!”
“AI” Lâm Quán Quán lên tiếng một cách lo lắng.
Anh vuốt ve mái tóc dài của cô và cười khẽ: “Cô có biết tôi thích điểm nào ở cô không?”
Thích?
Ông trời ơi, đây là cái khủng bó gì nữa.
Lâm Quán Quán cười theo, thử dò hỏi: “Điểm nào?”
Long Ngự Thiên thích cô điểm nào… Cô nhất định sẽ thay đổi!
“Ta thích cách cô rõ ràng đang sợ chết khiếp nhưng lại không dám phản kháng.”
Bệnh hả trời!
Lâm Quán Quán hít sâu một hơi, cô sợ nhịn không được sẽ nhào lên cắn chết anh.
“Tức giận?” Anh híp mắt.
“Không có!” Cô lại mở miệng cười trừ, lộ ra nụ cười tám răng tiêu chuẩn: “Sao lại vậy được, chúng ta là bạn bè lâu năm, sao tôi có thể giận anh được chứ…”