Trong lòng cô tự an ủi như vậy nhưng cô lại siết chặt điện thoại trong tay. Nếu Long Ngự Thiên thật sự quá đáng, hoặc là cô không giải quyết được, cô vẫn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Tiêu Lăng Dạ.
“Đi thôi!”
Không còn cách nào khác Lâm Quán Quán chỉ có thể cùng Long Ngự Thiên rời Đề cung!
Vừa bước ra khỏi cổng, một trận gió lạnh thỏi tới, Lâm Quán Quán lạnh đến run rầy vì trên người chỉ mặc một chiếc váy ôm, đột nhiên trên vai ấm áp, một lần nữa Long Ngự Thiên lại khoác áo khoác lên vai cô: “Mặc vào!”
“Cảm ơn.”
Cô được che kín bởi quần áo, mới cảm thấy ấm áp được một chút.
Hoằng Dụ đi lấy xe, hai người đứng ở cổng Đề cung, Lâm Quán Quán sợ phóng viên chụp ảnh, lấy tay áo khoác che mặt lại, cô quay đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt lắp lánh: “Anh muốn ăn gì, tôi mời!
Đôi mắt phượng của Long Ngự Thiên nhìn qua cô, khẽ cười nói: “Được cô mời vậy tôi sẽ được chọn các món mà tôi muốn ăn.”
“Đương nhiên, anh yên tâm, cho dù hôm nay anh muốn ăn nhân sâm, bào ngư, yến sào, vi cá mập … Tôi nhát định sẽ không từ chối!!”
“Hôm nay cô thật hào phóng!”
“Lâm Quán Quán tôi keo kiệt khi nào!”
Long Ngự Thiên liếc xéo cô một cái: “Phải không!”
Anh tỏ ra bộ dạng không tin cô chút nào.
Gương mặt Lâm Quán Quán có chút nóng lên.
Khụ!
Thật là!
Cô thừa nhận mình từng rất keo kiệt bủn xỉn.
Lúc trước ở cùng với Long Ngự Thiên ở nước M, cô không tiêu một đồng nào cho anh.
Nguyên nhân?
Long Ngự Thiên có tiền! Còn cô nghèo!
Nhất là lúc đó Duệ Duệ sức khỏe không tốt, từng đồng tiền của cô tiêu đều phải tính toán kỹ, chứ đừng nói đến việc tiêu tiền cho đàn ông! Hừ, không những không tiêu tiền cho anh, mà cô thỉnh thoảng còn lợi dụng anh. Lúc cô gặp được Long Ngự Thiên đang mời khách ăn cơm, cô còn tranh thủ đóng gói một ít mang về ăn bữa tối hoặc là ăn khuya. . ngôn tình sủng
Nghĩ đến đây, đột nhiên Lâm Quán Quán có chút áy náy.
Đừng nói.
Long Ngự Thiên này tuy có chút xấu xa, tính tình cũng thay đổi thất thường, nhưng thật sự anh không làm gì tổn thương đến cô, không những chưa từng làm tổn thương cô mà còn hỗ trợ cô một phần trong cuộc sống trong suốt thời gian quen nhau.
Nhắc mới nhớ, mời anh ấy đi ăn cũng đúng thôi.
Nghĩ đến đây, Lâm Quán Quán cũng thông suốt.
“Chút nữa đến nhà hàng anh cứ tùy tiện chọn món, tôi vừa mới được trả một phần cát-sê bộ ‘Khuynh Thành Truyện”, mời anh ăn bữa cơm vẫn là dư sức có thừa.”
“ỪP Trong khi nói chuyện, Hoằng Dụ đã điều khiển xe và dừng lại trước mặt hai người.
“Lên xe!”
Lâm Quán Quán nhìn chiếc Maybach trước mặt, khóe miệng khẽ co giật.
Không phải chứ.
Long Ngự Thiên và Tiêu Lăng Dạ có mắt nhìn rất giống nhau, chưa kể đến chuyện theo đuổi cô, ngay cả chiếc xe họ thích cũng giống nhau.
Chỉ là xe của Tiêu Lăng Dạ màu đen, còn của Long Ngự Thiên màu bạc.
Hoằng Dụ mở cửa ghê sau.
Lâm Quán Quán đảo mát: “Long Ngự Thiên, anh ngồi phía trước hay phía sau?”
“Phía trước!”
Lâm Quán Quán vui mừng khôn xiết, lập tức chui vào ghế sau.