Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 848: Chương 848: Chương 847




“Long Ngự Thiên, anh muốn làm gì?”

Lâm Quán Quán vốn đã cảnh giác cao độ, giờ phút này bị đẩy vào trong phòng, toàn thân cô cứng đờ đứng đấy, cô hét rầm lên: “Anh, anh đừng tới đây! Tôi nói cho anh biết, tôi cũng có giới hạn của chính mình, nếu anh dám làm gì tôi, Tiêu Lăng Dạ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Phanh.”

Cửa phòng đóng lại.

Long Ngự Thiên từ từ lấn người lên, Lâm Quán Quán sợ hãi lui ra phía sau vài bước, lui đến khi không thể lui được nữa, cả người cô co rúm ở trong góc, nhắm hai mắt liên tục hét lên: “Long Ngự Thiên! Hiện tại Cơ Dã Hỏa và những người khác chắc chắn đã phát hiện tôi mắt tích, nói không chừng Cơ Dã Hỏa đã điều tra theo dõi, phát hiện người bắt tôi đi chính là anh. Có lẽ… Có lẽ lúc này bọn họ đã báo cảnh sát. Đây là Vân Thành, không phải nước M, cho dù quyền lực của anh có ngập trời đi nữa, dám làm chuyện trái pháp luật cũng sẽ bị pháp luật trừng trị…”

Trong khi nói.

Lâm Quán Quán đưa hai tay ra sau, cố gắng chạm vào thứ gì đó để tự vệ.

Cô cứ sờ rồi thật sự đã sờ được một thứ.

Lâm Quán Quán sờ đến một cái dao phay!

Cô giống như đã bắt được cây cỏ cứu mạng, cầm dao phay trước mặt Long Ngự Thiên, nuốt nước miếng nói: “Tôi, tôi biết anh rất giỏi võ, nhưng mấy năm nay tôi đánh nhau cũng không ít, thân thủ cũng tiến bộ rất nhiều. Bây giờ tôi còn có dao phay.”

Dao phay?!

Lâm Quán Quán đột nhiên sửng sốt.

Cô nhìn dao phay trong tay, cổ chuyển động một cách cứng đờ, vừa nghiêng đầu thì thấy, cả người đều cứng đờ tại chỗ.

Nơi này…

Vậy mà không phải phòng ngủ.

Mà là một phòng bếp vô cùng hiện đại được trang trí với màu sắc chủ đạo đen trắng, trong phòng bếp được trang bị đầy đủ các đồ điện gia dụng, một phòng bếp hoàn toàn tràn ngập sự cao cấp hiện đại.

Với lối trang trí cổ điển ở bên ngoài, quả thực chính là hai thế giới.

Nhưng mà…

Nơi này là phòng bếp.

Không ngờ khẩu vị Long Ngự Thiên lại nặng như vậy, chắc sẽ không muốn làm gì cô ở trong phòng bếp chứ.

Theo bản năng Lâm Quán Quán nhìn về phía Long Ngự Thiên.

Dưới ánh đèn.

Long Ngự Thiên mặc một chiếc áo dài thêu màu đen, anh đang lười biếng dựa vào tường, khoanh tay, nhìn cô bằng đôi mắt phượng trong veo, cười như không cười nhìn cô.

“Bảo bối, cùng lắm là tôi đưa cô đến phòng bếp nấu cơm cho tôi, cô nghĩ tôi định làm gì với cô?”

Nấu, nấu cơm?

Làm nửa ngày.

Là cô hiểu nhằm rồi?

Tức khắc, một luồng hơi nóng từ sau lưng truyền đến thẳng trán, khuôn mặt Lâm Quán Quán lập tức nóng bừng.

“Bảo bối, cô muốn làm cái gì?”

Cô lại lần nữa ngắng đầu, nhìn thấy Long Ngự Thiên nhướng mày, ánh mắt hài hước nhìn xuống con dao phay.

trên tay cô, Lâm Quán Quán cười gượng một tiếng, nhanh chóng đặt con dao phay trong tay xuống tắm thớt sau lưng.

“Ha, ha ha… Nấu cơm, không phải tôi chuẩn bị nấu cơm cho anh sao.” Lâm Quán Quán cười theo: “Long Ngự Thiên, hóa ra là anh đưa tôi tới nhà anh để tôi nấu cơm cho anh à, ha ha, sao anh không nói trước để tôi còn chuẩn bị cho tốt… A, không nói nhiều nữa, anh muốn ăn cái gì, nói đi, tôi sẽ làm cho anh.”

Vốn dĩ cô chuẩn bị ra tiền mời anh một bữa ăn thịnh soạn.

Không nghĩ tới.

Long Ngự Thiên lại tinh tế như vậy, biết cô keo kiệt nên trực tiếp để cô đến nhà anh nấu cơm.

Làm như vậy, cô chỉ mất công sức làm thôi, ngay cả nguyên liệu đều là Long Ngự Thiên chuẩn bị, có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.