Đứng một lúc.
Nhìn thấy Long Ngự Thiên không hề có ý mở miệng muốn đưa cô rời đi, Lâm Quán Quán cuối cùng không nhịn được.
Cô lấy hết can đảm, tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Long Ngự Thiên, không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng: “Long Ngự Thiên, vừa rồi anh nói chờ anh ăn xong sẽ sai người đưa tôi về nhà, hiện tại ăn anh cũng đã ăn xong, cũng đã đi tắm.”
Đột nhiên Long Ngự Thiên mở to đôi mắt phượng.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, lời Lâm Quán Quán còn chưa nói xong lập tức bị đông cứng.
“Muốn đi?”
Da đầu Lâm Quán Quán tê dại, cả người cứng đờ, lắp bắp nói: “Là, là như thế này. Tôi, tôi thấy anh đã tắm rửa xong xuôi, sợ, sợ ảnh hưởng thời gian nghỉ ngơi của anh! Ha ha, đúng vậy! Chính là sợ ảnh hưởng thời gian nghỉ ngơi của anh, không phải ngày mai anh có lịch quay phim sao, cảnh quay ngày mai của anh rất quan trọng, nếu không nghỉ ngơi tốt, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc quay hình ngày mai, ha hat”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Long Ngự Thiên nhìn cô một cách vô cảm.
Nụ cười trên mặt Lâm Tiệm Quán đột nhiên cứng lại: “Anh…”
Không biết Long Ngự Thiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Lâm Quán Quán cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, không đợi cô mở miệng, anh đã lạnh giọng nói trước.
“Hoằng Dụ!”
“Có tôi!”
“Đưa cô ấy trở về!”
“Vâng!”
Hoằng Dụ không nói gì thêm, đi đến bên cạnh Lâm Quán Quán, lạnh lùng nhìn cô: “Mời cô đi!”
Cô nói mà Long Ngự Thiên không phải người bình thường, cả người âm tình bất định, vừa rồi còn êm đẹp, lúc này lại không bình thường.
Quỷ mới biết cô lại đắc tội anh ta chỗ nào.
“Mời về!”
Trong lúc ngây người, Hoằng Dụ lại lạnh giọng hô một tiếng.
Xuy!
Làm như người ta muốn ở đây lắm vậy.
Có thể về nhà, Lâm Quán Quán cầu mà không được, cô vẫy vẫy tay với Hồng Vũ: “Hồng Vũ, mình về nhà trước đây!”
Hồng Vũ lưu luyến: “Được, chờ khi nào mình rảnh sẽ tìm cậu đi chơi, đến lúc đó cậu nhớ làm bánh kem Black Forest cho mình đấy nhé.”
Đồ tham ăn!
Giám định hoàn tắt.
Lâm Quán Quán bật đắc dĩ gật đâu: “Được!”
“Vậy hẹn gặp lại.”
“Ừm!”
Khóe mắt nhìn qua ánh mắt lạnh lẽo của Long Ngự Thiên, Lâm Quán Quán cũng không dám chào tạm biệt anh, đi theo Hoằng Dụ rời khỏi phòng khách.
Trong phòng khách.
Long Ngự Thiên nắm chặt tay vịn ghế dựa, sắc mặt âm trầm dường như có thể chảy cả băng ra.
“Ách.” Hồng Vũ gãi gãi đầu: “Thiếu gia, anh làm sao vậy?”
Long Ngự Thiên híp mắt, lạnh buốt nhìn cô.
“Phạt cô một tháng không được ăn bánh keml”
Hồng Vũ sửng sốt, que kẹo trong miệng rớt xuống, sau khi phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt cô nhue trời sụp đất nứt: “Huhuhuhu! Thiếu gia anh không thể như vậy nha, anh đây là muốn mạng của tôi sao. Huhuhu người ta có làm sai cái gì đâu chứ, tại sao anh lại muốn phạt tôi như vậy.
Một tháng không ăn bánh kem huhu, cái này quá tàn nhân.”
Sắc mặt Long Ngự Thiên lạnh hơn: “Dong dài nữa thì hai tháng!”
Hồng Vũ tức khắc im lặng.