Miệng Lâm Quán Quán cứng rắn, “Không có!”
Từ trước đến nay.
Sự tồn tại của cô bé này đối với Lâm Quán Quán mà nói chính là một sự áp lực.
Dù sao…
Tiêu Lăng Dạ quả thật rất có cảm tình đối với “huyện Tuyền” này, mà Khương Ninh cũng năm lần bảy lượt nhắc tới tình cảm của anh đối với cô bé kia.
Mà bây giờ.
Cuối cùng cô đã hoàn toàn thoải mái.
Mây đen trong lòng Lâm Quán Quán lập tức bị gió thỏi tan, tâm tình cô rất tốt, kéo cánh tay Tiêu Lăng Dạ, ngâm lên những bài hát không tiết tấu.
Vẫn là bài “Thể diện” nhưng cô ngâm rất loạn xạ, không có ai điều chỉnh, nói là âm thanh ma quỷ chứ không phải là cường điệu.
Phía trước.
Ghế lái phụ, Giản Ninh lặng lẽ lấy tai nghe điện thoại di động ra khỏi túi xách, đeo tai, sau đó bật phần mềm âm nhạc, tìm ra bài hát gốc “Thể diện”, nhấp vào để phát.
Hự…
Giản Ninh suýt chút nữa cảm động đến khóc.
Đó mới thật sự là âm nhạc.
Bởi vì ùn tắc giao thông.
Vốn chỉ cần lái xe một tiếng đồng hồ, nhưng bây giờ đã hơn hai tiếng đồng hò.
Lúc này.
Hương Dật Tử Quận.
Tiêu Diễn quả thực sắp rơi nước mắt.
Anh ấy ngồi trên ghé, dỗ dành hai tiểu tổ tông, “Duệ Duệ, Tâm Can, hai đứa đừng ăn ít như vậy được không? Bây giờ hai cháu còn đang phát triển, không ăn cơm đâu được…”
“Không ăn!”
Sắc mặt Duệ Duệ như sương giá.
“Tâm Can…”
“Không ăn không ăn.” Tâm Can đẩy xương sườn yêu thích ra, ấm ức nói, “Tâm Can sắp mắt đi mẹ, đâu còn khẩu vị ăn cơm! Hu hul”
Tiêu Diễn đau đầu muốn nứt ra.
Mẹ nó!
Anh áy đã tạo nghiệt gì, sao ông trời lại phái hai tiểu tổ tông này đến trừng phạt anh ấy chứ!
Hôm nay tin tức anh cả tung ra ngoài, anh ấy bảo trợ không cho Tiểu Quán Quán biết, vậy mà lại quên mắt hai tiểu tổ tông này. Hai đứa trẻ đang ở trong trường học khép kín, không nghe thấy được bóng gió ở trường.
Sau đó.
Chờ tan học, anh ấy theo thường lệ đi đón hai tiểu tử kia, sau khi trở về, nhìn thấy anh trai và Tiểu Quán Quán bọn họ còn chưa trở về, nên gửi tin nhắn cho anh trai, nghe nói bọn họ đang kẹt xe, nên không trở về kịp, anh ấy sợ hai tiểu tử kia đói bụng, nên vội vàng gọi rất nhiều đồ ăn nhanh.
Nhân lúc anh ấy gọi đồ ăn nhanh, thì Tâm Can bật truyền hình lên.
Sau đó…
Nhìn thấy tin tức với sức nóng không giảm.
Rồi sau đó…
Duệ Duệ trằm mặc.
Tâm Can sụp đỏ.
Hai tiểu tử này, một người trầm mặt một câu cũng không nói, một người ầm ï ầm ï khóc sướt mướt, quả thực làm cho anh ấy điên đầu.
Tâm Can cũng dễ xử lý một chút.