Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 918: Chương 918: Chương 917




Diễn kịch với Long Ngự Thiên thật sự quá khảo nghiệm người.

*Đạo diễn, đã tốt chưa?”

“Rất tốt!” Lí Mưu giơ ngón tay cái lên, tâm tình rất tốt, ông vung bàn tay lên: “Kết thúc công việc!”

Còn tốt còn tốt.

Một ải này xem như bình an vượt qua.

Lâm Quán Quán vừa mới chuẩn bị rời đi liền cảm nhận được ánh mắt sắc bén dừng ở trên người cô, không cần nhìn cô cũng biết kia ánh mắt đó đến từ Long Ngự Thiên, cô không dám quay đầu lại, nhanh chân chạy đi.

Nhưng mà.

Bước chân còn chưa đi được, cánh tay đã bị nắm được.

Vừa mới quay đầu liền đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Long Ngự Thiên.

Phi!

Lâm Quán Quán cảm giác nhân viên công tác chung quanh đều nhìn lại đây.

Cô nhất thời cảm tháy da đầu tê dại.

Dùng sức lắc lắc tay nhưng tay Long Ngự Thiên giống như: cái kiềm sắt vậy, cô dùng sức thế nào cũng không thoát ra được. Lâm Quán Quán cắn răng, hạ giọng trừng mắt Long Ngự Thiên: “Long Ngự Thiên, anh lại bị chạm dây thần kinh gì vậy, nhanh buông tôi ra!”

Trên mặt Long Ngự Thiên cũng không có vẻ tươi cười.

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cổ Lâm Quán Quán.

Lâm Quán Quán mặc đồ cỏ trang là trang phục đệ tử tiên sơn Bồng Lai, váy dài thuần trắng sắc, vòng eo thắt vào.

thon thon một tay có thể ôm hết. Bởi vì là cổ trang, cổ áo cũng tương đối cao, cao lên tận yết hầu.

Vừa rồi lúc anh quay cảnh đưa sáo cốt cho cô, chỗ sâu trong cô áo cô loang lô dâu vêt xanh tím!

Dấu hôn!

Anh tuyệt không sẽ nhìn lầm!

Cô ở chung với Tiêu Lăng Dạ, sao dấu hôn lại xuất hiện hoàn toàn không cần suy đoán.

Con ngươi Long Ngự Thiên càng thêm lạnh lếo băng hàn: “Quán Quán, cô không nghe lời như vậy, cô nói xem, tôi nên trừng phạt cô như thế nào đây!”

Lông tơ Lâm Quán Quán dựng ngược cả lên.

Tuy rằng Long Ngự Thiên vẫn lạnh băng không dễ ở chung như trước nhưng cô cảm tháy lần này hình như anh ta giận thật!

Bệnh tâm thần à!

Cô lại đắc tội anh ta hồi nào!

Ánh nắng chiều rơi xuống, sắc trời dần dần tối đi.

Lâm Quán Quán nhìn nhân viên công tác ở hiện trường, hạ giọng: “Long Ngự Thiên, anh lại phát bệnh gì vậy! Hiện tại là ở đoàn phim, anh có thể chú ý một chút không!”

“Xuy.”

Long Ngự Thiên cười lạnh một tiếng.

“Anh…”

Lâm Quán Quán còn muốn giảng đạo lý, trước mắt cô đã xuất hiện bóng lưng của ai đó. Vừa nhắc đầu liền nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ không biết từ khi nào đã đi tới trước mặt, anh lạnh mặt, bàn tay dừng ở cổ tay cô nơi Long Ngự: Thiên đang nắm chặt.

“Tiêu Lăng Dạ.”

“Đừng sợ, anh ở đây!”

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, trái tim loạn nhảy “thình thịch” của Lâm Quán Quán lúc này mới an ổn.

“Buông tay!”

Long Ngự Thiên nheo mắt lại: “Không buông thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.