Ai tới nói cho cô biết với, rằng anh chỉ uống say thôi, nhưng sao lại giống như biến thành người khác.
Không đúng!
Tiêu Lăng Dạ hiện là tổng giám đốc của tập đoàn Tiêu thị, nhưng trước khi anh tiếp quản công ty này, tập đoàn Tiêu thị chỉ là một công ty nhỏ, anh đã phát triển tập đoàn Tiêu thị trờ thành quy mô như ngày hôm nay, và chắc chắn anh cũng xã giao không ít.
Vì có xã giao nên việc uống quá nhiều là điều không thể tránh khỏi.
Lúc ấy… Anh uống nhiều quá, chẳng lẽ cũng như vậy, tìm người nũng nịu dính nhau vậy à?
Nghĩ đến đây, cả người Lâm Quán Quán khó chịu.
Cô lập tức ôm mặt anh, trịnh trọng hỏi anh: “Tiêu Lăng Dạ!”
“ừ?”
Anh có làm qua loại này với ai chưa?
Tiêu Lăng Dạ ngây người nhìn cô: “Loại nào?”
Khoảng cách hai người quá gần, cánh mũi cô bị mùi rượu của anh phả ra tới khi anh nói chuyện. Lâm Quán Quán cảm thấy chính mình cũng có chút hơi choáng váng, cố gắng lấy lại lý trí, trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Dạ, đổi câu hỏi: “Khi anh say thì anh sẽ ở bên cạnh ai?”
“Anh không say…”
Lâm Quán Quán nghiến răng.
“Cả người toàn mùi rượu, hôi quá!” Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Tránh ra, anh đi tắm rửa đi!”
“Em ở lại với anh đi.”
“Không!”
“Quán Quán…”
Lại tới, lại tới rồi!
Lại nhìn cô với ánh mắt vô cùng đáng thương này, Lâm Quán Quán dở khóc dở cười, Tiêu Lảng Dạ say khướt thật sự rất dính người, mà lại hoàn toàn không theo đạo lý nào.
Trong thoáng chốc, Lâm Quán Quán còn tưởng rằng cô đang nhìn thấy Duệ Duệ bị bệnh.
Lúc bị bệnh Duệ Duệ cũng như thế này, ngày thường đạm mạc chải chuốt, đến lúc bệnh thì mệt mỏi, tinh thần uể oải, vừa ngoan ngoãn vừa dính người, vô cùng muốn được yêu thương.
Giờ phút này, Tiêu Lăng Dạ cũng như vậy. Ngoan ngoãn khiến cho người khác yêu thương!
Trong lòng Lâm Quán Quán nhất thời mềm lòng, còn có tâm tư nào để tính sổ với anh, cô vuốt tóc của anh giống như dỗ Duệ Duệ ngủ, nhẹ giọng dỗ anh: “Ngoan nào, anh tự đi tắm rửa được chưa?”
“Không được!”
Lâm Quán Quán thật sự không thể tắm cho anh, trong đầu cô tưởng tượng ra cảnh tượng kia một chút, lập tức cảm giác như có một dòng máu nóng dâng lên, cô nhanh chóng xóa hình ảnh đó ra khỏi đầu, lại lần nữa sờ sờ đầu của anh: “Khụ! Bây giờ trời rất mát mẻ, cũng không cần ngày nào cũng phải tắm, hôm nay chúng ta không tắm cũng được, ngoan ngoãn đi ngủ!”
“Nga!”
Lâm Quán Quán nhìn thấy đôi mắt anh đang mở tròn xoe, giả vờ tức giận nói: “Nhắm mắt, ngủ!”
“Nga!”
Tiêu Lăng Dạ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm, thấy anh đã lâu không có động tĩnh, hình như đã ngủ, liền đứng dậy tắt đèn đầu giường.
Phòng ngủ bỗng trở nên tối om.
Lâm Quán Quán bị Tiêu Lăng Dạ quấn lấy tay chân, có chút khó thở mà giãy dụa, nhưng mà, cô mới vừa nhúc nhích một chút, liền thấy thân thể Tiêu Lăng Dạ cũng nhúc nhích theo chỗ đó.
Phi!
Cả người Lâm Quán Quán cứng đờ!
Anh không phải ngủ rồi sao?
Lâm Quán Quán không dám nhìn anh, cho rằng anh chưa tỉnh rượu, cô điều chỉnh hô hấp, vươn tay vỗ vỗ vai của anh: “Anh ngoan, mau đi rửa mặt sạch sẽ, em sẽ nấu cho anh một chén canh giải rượu.”
Nói xong, cô ôm mặt, định rời đi khỏi phòng ngủ.