Lâm Quán Quán biết rằng Lý Mưu đã mủi lòng.
Cũng đúng!
Ban đầu, khi Tôn Thiến nhờ người xin nghỉ việc, tình cờ là lúc Lý Mưu tức giận nhất, Tôn Thiến cũng xui xẻo khi gặp phải Lý Mưu lúc đó. Lúc này, Tôn Thiến thực sự mang bệnh đến đoàn phim, ông ấy nhìn thấy trạng thái của Tôn Thiến, lại hối hận vì trước đó ông ấy đã nói chuyện rất khó nghe trong điện thoại.
Rốt cuộc, những người có đôi mắt cũng có thể thấy rằng Tôn Thiến thực sự không khỏe, và cô ấy không cố ý bỏ qua công việc.
“Dường như Thiến Thiến thực sự bị bệnh.”
Lâm Quán Quán chọc chọc cánh tay Tiêu Lăng Dạ: “Không phải ngày hôm qua còn tốt sao? Sao đột nhiên bị bệnh … Chắc không liên quan gì đến Cơ Dã Hỏa chứ?”
Vẻ mặt Tiêu Lăng Dạ lãnh đạm, hoàn toàn không quan tâm: “Anh không biết!”
Coi như cô nói quá nhiều.
Vốn dĩ Lâm Quán Quán muốn đến gặp Tôn Thiến, tỏ vẻ quan tâm một chút, nhưng cô còn chưa kịp qua đó thì đã thấy Lý Mưu không biết đã nói gì với Tôn Thiến, sắc mặt cô ấy tái nhợt, gật đầu lia lịa, từ trên băng ghế đứng dậy. Tôn Thiến thường lui tới đoàn phim một mình, nhưng hôm nay cô ấy lại dẫn theo một cô gái trẻ khác đi cùng, cô gái đó nhìn thấy bước chân loạng choạng, giống như sắp ngã đến nơi, thì vội vàng đỡ cô ấy ròi dìu cô ấy rời khỏi đoàn phim.
Sau đó Lý Mưu mới đi qua.
Ông vừa đi vừa thở dài: “Tôn Thiến này, cô ấy làm sao vậy! Cô ấy thực sự không khỏe nên mới gọi điện xin nghỉ với tôi. Tôi tức giận nên thuận miệng nói cô ấy nhất định phải đến đoàn phim hôm nay… Ai dè lại thật sự đến. Bệnh đến mức không đứng vững được, còn nói rằng có thể tiếp tục quay phim. Này không phải nói đùa sao!”
Mắt Lâm Quán Quán chớp chớp: “Vậy cô ấy về nhà nghỉ ngơi rồi sao?”
“Ừ!” Lý Mưu xua xua tay: “Đừng nói về cô ấy nữa, nhanh chóng chuẩn bị quay hình.”
“Được!”
Nội dung muốn quay chính là cảnh phối hợp riêng của Lâm Quán Quán và Tiêu Lăng Dạ.
Trong kịch bản, sau khi Sở Khuynh Thành đến Tiên Sơn Bồng Lai, cơ duyên trùng hợp, tình cờ thấy Bạch Mặc đang nghỉ ngơi trong tẩm cung.
Mặc dù Bạch Mặc chưa bao giờ thu nhận đồ đề, anh và Sở Khuynh Thành cũng không phải thầy trò, nhưng anh vẫn hết lòng chỉ dạy cô.
Trước khi Sở Khuynh Thành đến Tiên Sơn Bồng Lai, cô là một đứa trẻ lớn lên trong một ngôi làng nhỏ, vi thể chất đặc biệt nên từ nhỏ cô thường xuyên gặp phải nhiều yêu ma khác nhau, bạn bè trong thôn đều cảm thấy cô thật xui xẻo, nên không ai muốn chơi với cô. Cô lớn lên trong tình trạng cô đơn tột độ. Từ nhỏ cô đã không tiếp xúc với người khác giới, những gì ông bà có thể dạy cho cô cũng có giới hạn, vì vậy … Sau khi đến Tiên Sơn Bồng Lai, Sở Khuynh Thành vẫn duy trì trạng thái ngây thơ vô số tội.
Trong cảnh này sẽ quay Bạch Mặc đã dạy cho cô cầm kỳ thư họa, đọc sách, viết chữ.
Loại cảnh này lên phim truyền hình đều chỉ lướt qua, nhưng vì cảnh nào cũng phải quay cho nên mất rất nhiều thời gian.
“Sẵn sàng chưa?”
“sẵn sàng!”
OK! action!”
Dưới ông kính.
Trong sân, trăm hoa đua nở, tiên khí lượn lờ.
Bốn góc của đình hóng giỏ được treo những tấm lụa trắng mỏng, tấm lục khẽ lay động theo làn gió nhẹ, nhìn vô cùng ảo diệu.
Trên bàn chất đầy sách, bên cạnh sách còn có giấy, bút mực, giấy mực, một chồng giấy Tuyên Thành đang bị cái chặn giấy chặn lại, Sở Khuynh Thành mặc đồ trắng, nằm trên bàn sáng, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.
Bên cạnh cô, Bạch Mặc đang ngồi xếp bằng, khoanh chân, dường như nhận thấy tầm mắt của cô, anh mở to mắt ra, nhìn cô một cách nhàn nhạt.
“Tôn thượng…” Đôi mắt Sở Khuynh Thành mở to, nhìn anh một cách ủy khuất: “Ngài dạy ta bùa chú cũng được, tại sao phải học đọc sách viết chữ, ta không làm được!”
Bản tính Bạch Mặc trời sinh khó chịu nhưng lại đối với Sở Khuynh Thành dịu dàng, tinh tế, nghe vậy anh bất lực thở dài: “Trên sách pháp thuật ghi chép rất nhiều. Nếu không biết chữ, thì làm sao học pháp thuật.”
“Nhưng mà …” Sở Khuynh Thành cầm lấy bút lông trên ống đựng bút, cầm chặt trong tay giống như một chiếc đũa, buồn rầu nói: “Đọc sách viết chữ rất khó…”
Sai rồi!