“Tôi cự khổ mới bắt được người, anh bảo tôi thả thì tôi thả sao, đâu có chuyện dễ dàng như vậy!”
Tiêu Lăng Dạ nheo mắt lại, “Anh muốn sao?”
“Tiêu Lăng Dạ, tôi ngứa mắt anh lâu rồi!”
“Thật trùng hợp!” Tiêu Lăng Dạ trầm giọng nói, “Tôi cũng vậy!”
Long Ngự Thiên nhíu mày, “Đánh một trận, dám không?”
‘Đang hợp ý của tôi!”
Long Ngự Thiên cười ha ha, anh ta đứng thẳng người, “Đánh cuộc đi? Nếu anh thắng, tôi sẽ trả lại hai đứa nhỏ cho anh, nếu anh thua… tôi muốn Lâm Quán Quán!”
“Không cuộc!”
Long Ngự Thiên khiêu khích, “Sợ thua sao?”
Anh ta vốn tưởng Tiêu Lăng Dạ sẽ biện minh, không nghĩ tới anh lại sảng khoái thừa nhận, “Không sai, tôi sợ thua… bởi vì, tôi sẽ không đặt cược vào những người quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi!”
Sắc mặt Long Ngự Thiên đột nhiên âm trầm xuống.
“Bớt nói nhảm, ra tay đi!”
Tiêu Lăng Dạ cởi trường bào cổ trang màu trắng đang gây chướng ngại, tiện tay đặt vào trong cánh tay Lâm Quán Quán, Lâm Quán Quán cắn môi, gắt gao nắm chặt cổ tay Tiêu Lăng Dạ, trong mắt tất cả đều là lo lắng.
“Tiêu Lăng Dạ…”
Trái tim Lâm Quán Quán gắt gao nắm chặt.
Cô đã từng thấy Long Ngự Thiên ra tay, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lúc cô bị lão nước ngoài chặn lại trong ngõ nhỏ, người đàn ông nước ngoài kia hình thể bưu hãn, hơn nữa còn uống rượu, sức lực vô cùng lớn.
Nhưng Long Ngự Thiên chỉ nhẹ nhàng phất tay áo một cái, người kia đã ngã xuống.
Sau đó.
Hồng Vũ bắt đầu dạy cô một ít võ công tự bảo vệ mình, võ công Hồng Vũ rất tốt, một mình đối phó ông già luyện võ ba năm cũng không phải vấn đề, sau khi cô và Hồng Vũ quen nhau, Hồng Vũ đã nói cho cô biết, võ công của cô ta là yếu nhất.
Không biết cậu chủ và Hoằng Dụ lợi hại hơn cô ta bao nhiêu.
Từ đó về sau, hình tượng Long Ngự Thiên thâm tàng bất lộ đẩm rễ ở trong đầu Lâm Quán Quán.
Mà Tiêu Lăng Dạ… Hình ảnh Tiêu Lăng Dạ ở trong lòng cô luôn sâu sắc và khôn ngoan, là kiểu người dựa vào bộ não để sửa chữa con người. Tuy rằng lúc trước chị Lâm Duyệt ly hôn, anh từng ra tay với những người đó một lần.
Nhưng những người đó là người bình thường, căn bản không phải cùng cấp bậc với Long Ngự Thiên.
Sự lo lắng của Lâm Quán Quán đều viết trên mặt.
Cô sợ Tiêu Lăng Dạ chịu thiệt thòi. “Tiêu Lăng Dạ…”
“Tin anh đi!”
Đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, không biết vì sao đột nhiên Lâm Quán Quán trấn định lại, cô cắn môi, ôm chặt trường bào màu trắng của anh, “Anh cẩn thận một chút…”
Tiêu Lăng Dạ khẽ hôn lên trán cô, “Yên tâm!”
Cho nên.
Lâm Quán Quán thật sự yên tâm.
Phía bên kia.
Long Ngự Thiên nhìn hai người họ tương tác thân mật, ánh mắt càng thêm lạnh lùng cứng rắn.
“Ân ái xong chưa?”
Tiêu Lăng Dạ xoay người!
Anh cởi áo choàng rườm rà, lộ ra một thân áo sơ mi lụa trắng, nhìn qua vô cùng lợi hại!
“Đến đi!
Chờ đã!” Đột nhiên Lâm Quán Quán hét một tiếng.