Mọi người lại hướng mắt về Lâm Quán Quán.
Rốt cuộc, lời nói một chiều của Lâm Quán Quán và Lưu Minh không đủ để tin.
“Nếu không có bằng chứng, tôi thật sự không dám mở họp báo này!” Lâm Quán Quán nắm lấy micro, theo quá trình của Hứa Dịch trước đó, nói tiếp: “Ngày ghi hình” Tĩnh Tĩnh nghe tôi nói” là Ngày 20 tháng 10, cách đây vài ngày, Lưu Minh và Tôn Hà Anh gặp nhau trong một quán cà phê. Tôi đã tìm thấy màn hình giám sát nơi hai người gặp nhau.”
Sắc mặt của Tôn Hà Anh thay đổi.
Làm sao có thể!
Khi đó bà ta rõ ràng đã cố ý tìm một nơi không bị giám sát.
Chẳng lẽ.
Có giám sát nào mà bà ta bỏ qua sao?
Nghĩ vậy.
Tôn Hà Anh tim đập một hồi trống.
Hứa Dịch lấy trong túi ra một ỗ USB flash đưa cho Lâm Quán Quán, Lâm Quán Quán câm USB trong tay: “Đây là video giám sát mà họ đã gặp! Nó ở một quán cà phê ở phía bắc thành phố.”
Nói xong, Lâm Quán Quán liếc nhìn hai người bọn họ chế nhạo: “Các người không ngốc đến mức tưởng rằng tôi chỉ có một chứng cứ mà dám tổ chức họp báo chứ! Tôn Hà Anh, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng! Bà vừa mới nói bà và Lưu Minh không quen biết nhau, không quen nhau cũng không có thân thích mà lại gặp mặt riêng tư, mục đích của bà quá rõ ràng! Bà không thừa nhận, tôi sẽ tung video và để bà giải thích một phen.”
Tôn Hà Anh siết chặt ngón tay đánh chết không thừa nhận: “Nói hươu nói vượn, mẹ không biết anh ta, làm sao lại một mình gặp nhau ở phía bắc thành phó!”
*Chứ ở đâu?”
“Chúng ta gặp ở phía Nam thành phố.” Lâm Quán Quán hỏi nhanh quá, bà không kịp suy nghĩ, Tôn Hà Anh buột miệng nói ngay.
Đang nói thì đột nhiên tỉnh lại, nuốt hết những lời còn lại vào.
Các phóng viên bị sốc!
Xoát!
Họ không ngu ngốc!
Dù chưa nói hét lời nhưng Tôn Hà Anh đã bị những lời nói dở dang của bà ta vạch trần hoàn toàn.
Lâm Quán Quán đập USB vào mặt Tôn Hà Anh: “Không biết xấu hồi”
“CôI Tôn Hà Anh giận run người, không nói được lời nào.
Dám lừa bà!
Nha đầu chết tiệt này đã lừa bà!
Và bà ta đã bị lừa!
Đồ khốn!
Dám có tình đào hồ cho bà nhảy vào!
“Lâm Quán Quán!” Tôn Hà Anh tức giận.
Lâm Quán Quán hát cằm lên, chế nhạo: “Mẹ kế sao không giả bộ nữa?”
Tôn Hà Anh hận không thể một bàn tay tát cô một cái!
Con khồn! Tiện nhân!
Kế hoạch liền mạch như vậy của bà đã bị cô ta đột ngột phá vỡ.
Tôn Hà Anh hồi hận chết được vì hôm nay đã đến đây.
“Lâm Quán Quán!”
“Ba”
Lâm Quán Quán giơ tay tát vào mặt và!
*A”
Tôn Hà Anh bị tát, muốn đánh lại nhưng do hình tượng “mẹ kế tốt bụng” trước truyền thông bị vỡ nên bà không dám manh động.
Sinh sinh chịu một tát này!
Bồn năm trước!
Cô luôn muốn làm điều này sau khi biết Tôn Hà Anh giết mẹ mình.
Cái tát này, cô ấy đã nhịn trong bốn năm.
Và bây giờ, cô cuối cùng không phải nhịn nữa.
Lòng bàn tay hơi tê nhưng sướng vô cùng!
Các phóng viên cũng bị sốc trước cái tát dữ dội của Lâm Quán Quán.
Vừa nói, bà vừa bối rối lấy điện thoại di động ra: “Tôi có bằng chứng, có bằng chứng!”
Ngay sau đó, bà lại lấy ra hình giấy khám thai mà Lâm Quán Quán đã dùng trước đó.
Bà ta cố tình để lại những thứ này và không bao giờ vứt chúng đi. Bà chụp ảnh và để chúng trong điện thoại của mình, nghĩ rằng chúng có thể có ích.
Không nghĩ tới nhanh như vậy liền dùng tới.
Bà ta đưa di động màn hình nhắm ngay các phóng viên để các phóng viên nhìn rõ ràng.
“Đây là giấy tờ Lâm Quán Quán khám thai cách đây 4 năm. Ngoài ra còn có lệnh siêu âm B. Cô ta khám ở bệnh viện Nhân Dân. Nếu không tin các người cũng có thể hỏi Khoa Phụ sản, Bệnh viện Nhân dân. Cáv bác sĩ, chắc hẳn họ có chút ấn tượng về Lâm Quán Quán!”
Suy nghĩ của nhà báo lại được khơi gợi lại.
Đúng vậy!
Cho dù Lưu Minh có bị Tôn Hà Anh tìm tới thì cũng chỉ có thể chứng minh rằng mẹ kế Tôn Hà Anh mâu thuẫn với nhau, còn Lâm Quán Quán thì không thể minh oan được.
Các phóng viên lại nhìn Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán lặng lẽ đứng đó, lưng thẳng tắp và bất động! Chỉ là tay cầm micro hơi run, sắc mặt tái nhọt bởi vì tức giận xanh xám một mảnh.
Trông rất đáng thương.
Các phóng viên khẽ thở dài.
Cũng đúng!
Mẹ kế đâm đao vậy thì thôi đi.
Đáng hận chính là ba ruột cùng em gái đều cùng một chỗ đâm sau lưng cô ấy!
Cho dù Lâm Quán Quán thực sự là loại người như vậy.
Nhưng với tư cách là người thân, bọn họ lại tung tin trước truyền thông cũng phi thường làm người sợ run nha.
Hiện trường có ngắn ngủi yên tĩnh.
Thấy thế.
Hứa Dịch vỗ nhẹ lên vai Lâm Quán Quán.
Ra hiệu cho cô ấy để bắt đầu bước thứ hai.
Lâm Quán Quán không cử động.
Cô ấy cầm micro và thẳng thắn thừa nhận.
“Vâng, tôi đã mang thai lần đầu tiên khi tôi chưa kết hôn!”
Bùm!
Như một con giông, các phóng viên đã bị sóc.
Thừa nhận sao?
Cô ấy đã thừa nhận điều này?
Mang thai khi chưa kết hôn!
Đối với các nữ diễn viên, điều này chỉ đơn giản chính là một sự hủy diệt.
Hứa Dịch cũng ngạc nhiên.
“Quán Quán.”
Trong kế hoạch, không có mục này.
Việc thừa nhận có con ngoài giá thú, đó có thể là một đòn giáng nặng nề đối với cô ấy.
Xe sang.
Tiêu Lăng Dạ siết chặt điều thuốc, ngón tay hơi trắng bệch. Đôi mắt của Tiêu Diễn nhìn ra ngoài.
“Fuck! Thừa nhận, Tiểu Quán Quán thực sự đã thừa nhận.
Cô ấy có biết hậu quả sau khi thú nhận sẽ rất nghiêm trọng không? Đầu của Tiểu Quán Quán có phải không có thanh tỉnh không?”
Nói xong, sau lưng đột nhiên xuất hiện một trận ớn lạnh.
Ngay khi quay đầu lại, đã thấy anh trai mình đang nhìn anh ấy một cách âm lãnh.
Mẹ nó!
Tại sao anh lại quên rằng gã điên bảo vệ vợ này vẫn còn ở đây.
Tiêu Diễn rụt cổ, nhanh chóng xua tay.
“Hehe, đùa thôi! Đùa thôi! Tiểu Quán Quán thông minh như vậy, làm sao lại không tỉnh táo, cô ấy nhất định phải có giải pháp.”
Mang thai chưa kết hôn!
Lúc đó Tiểu Quán Quán mới mười chín tuỏi!
Một cô gái nhỏ vừa mới lớn.
Đây quả là một ảnh hưởng xấu!
Tiêu Diễn lén lút liếc nhìn Tiêu Lăng Dạ, sau đó không nói nữa.
“Nói!”
“Anh! Năm đó Tiểu Quán Quán mới mười chín tuổi. Nếu truyền thông tung tin anh là ba ruột của Duệ Duệ. Truyền thông có nói anh bị điên không, trâu già gặp cỏ non!”