Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 97: Chương 97: Cuôi cùng




Tống Liên Thành khử trùng, băng bó cho Lâm Quán Quán, sau đó dặn cô, “Nhớ kỹ! Tuyệt đối không được chạm vào nước, bây giờ trời đang nóng nên ngày nào cũng phải thay băng gạc!”

“Cảm ơn bác sĩ Tống!” Lâm Quán Quán lại hỏi về tình hình của Lâm Duyệt, “Chị tôi được xuất viện chưa?”

“Hôm qua cô ấy đã làm thủ tục xuất viện rồi. Cô ấy không nói với cô à?”

Lâm Quán Quán sững người.

Chị ấy vậy mà lại không báo cho cô biết.

Lâm Quán Quán nhíu mày.

Bây giờ quan hệ giữa chị ấy với Lý Tín Đạt như lửa với băng, chắc chắn là sẽ không về nhà, nhưng ở Vân Thành lại không có nơi nào để đi, không đến chỗ cô thì chị ấy có thể đi đâu được chứ!

Lâm Quán Quán liền ngồi không yên.

Tiêu Lăng Dạ lại không hề có ý định rời đi.

“Thuốc!”

“À, à, à!” Tống Liên Thành nhanh chóng kê thuốc bôi cho Lâm Quán Quán.

Tiêu Lăng Dạ giữ bút của anh lại, ‘Không phải cái này!”

Tống Liên Thành ngơ ngác.

“Tôi nhớ là lần trước các cậu đã nghiên cứu ra một loại kem xóa sẹo mới!”

Tống Liên Thành xót xa.

“Đưa đây!”

Tống Liên Thành chần chừ lằng nhằng. Cuối cùng, dưới ánh mắt sắc bén của Tiêu Lăng Dạ, anh vẫn phải miễn cưỡng lấy một lọ kem từ trong ngăn kéo ra đưa đến, “Đây “Cái gì đây?”

“Kem trị sẹo.”

Chắc không phải là loại kem trị sẹo bình thường đâu nhỉ?

Nếu không thì sao biểu cảm trên mặt bác sĩ Tống lại……không nỡ thế kia.

Sau khi bị thương, Lâm Quán Quán lại được Lý Mưu cho nghỉ.

Lâm Quán Quán cảm thấy chắc cô là diễn viên gặp nhiều chuyện nhất mà Lý Mưu từng gặp. Vào đoàn phim chưa được bao lâu, phim còn chưa quay xong mà đã bị thương hai lần rồi, trong đó lại còn có một vụ scandal nữa. Đạo diễn Lý Mưu phải rộng lượng đến mức nào mới có thể cho cô nghỉ hết lần này đến lần khác như vậy.

Trên đường về nhà, Tiêu Lăng Dạ lái xe, Lâm Quán Quán gọi điện cho Lâm Duyệt. Điện thoại vừa được kết nói, liền nghe thấy tiếng ầm ï xen lẫn tiếng mắng chửi và khóc lóc ở đầu bên kia.

Lâm Quán Quán lập tức liền căng thẳng.

Cô ngồi thẳng dậy, “Chị, chị đang ở đâu?”

“Chị đang ở chỗ Lý Tín Đạt.”

“Sao chị lại đến chỗ anh ta rồi!”

“Lý Tín Đạt nói hôm nay anh ta sẽ làm thủ tục ly hôn với chị, chị nghĩ nhân tiện về thu dọn đồ đạc, nhưng à Quán Quán, bây giờ em có thời gian không? Có thời gian thì em mau đến đây đi. Chị, chị không xử lý được rồi.”

“Em qua đấy luôn đây.”

Vừa cúp máy, Lâm Quán Quán kêu Tiêu Lăng Dạ, “Tiêu Lăng Dạ, quay xe, đi Hoa viên Ngô Đồng!”

Tiêu Lăng Dạ nhíu mày.

“Em bị thương rồi……

“Không sao, không sao. Em phải đến xem thì mới yên tâm được, tính cách chị ấy quá tốt, em sợ chị ấy sẽ bị chịu thiệt!”

Vẻ mặt Tiêu Lăng Dạ không vui, cũng không nói gì. Anh quay xe, đậu xe trước một cửa tiệm độc quyền.

“Này?”

“Em định cứ mặc bộ quần áo này đến đấy à?”

Lâm Quán Quán cúi đầu nhìn, cô vẫn còn đang mặc trang phục trong phim. Lúc này màu máu đã lan ra khắp trang phục, nhìn mà kinh hãi.

Cô mặc bộ đồ này xuất hiện trước mặt chị gái mình thì có mà dọa cô ấy chết khiếp!

Lâm Quán Quán liền xuống xe với Tiêu Lăng Dạ, mua lấy một bộ váy rồi mặc vào.

Hoa viên Ngô Đồng.

Lúc Tiêu Lăng Dạ và Lâm Quán Quán đến, tòa nhà kép ra rả những lời mắng chửi.

“Lâm Duyệt, thứ tiện nhân này! Kết hôn 11 năm mà cô không sinh được nổi một mụn con cho họ Lý nhà tôi, giờ cô còn muốn ly hôn, ly hôn thì thôi đi lại còn đòi chia một nửa tài sản của nhà tôi! Tôi chỉ hỏi cô một câu, cô dựa vào cái gì?”

Người đang chỉ vào Lâm Duyệt mà ngoác mồm chửi bới chính là mẹ của Lý Tín Đạt, bà Lý mắng, “Cô chỉ là một đứa đen đủi! Năm đó Tín Đạt muốn lấy cô tôi đã nhất quyết không đồng ý rồi. Đúng như dự đoán, cô chính là đến gây họa cho nhà chúng tôi! 11 năm, cô sống ở nhà chúng tôi 11 năm rồi, cô để tay lên ngực mà tự vấn. 11 năm nay cô không đi làm một ngày nào, một đồng cũng không kiếm được, dựa vào cái gì mà đòi chia tài sản của nhà tôi!”

Lâm Duyệt đứng ở phòng khách, tay đang xách 1 chiếc vali.

Cô vừa mới xuất viện, đôi vai gầy guộc, giống như là chỉ cần 1 cơn gió thổi qua là có thể thổi bay cô. Đối mặt với những lời mắng mỏ của bà Lý, sắc mặt cô tê dại.

“Bà nói xong chưa?”

“Chưa……Tôi nói 3 ngày 3 đêm cũng không nói hết. Tôi chỉ đặt một câu ở đây thôi, ly hôn thì được nhưng cô phải tay trắng rời đi, một đồng một cắc cũng không được lấy!”

Lâm Quán Quán đã không kiềm chế được từ lâu rồi!

Cô đạp tung cánh cửa, lạnh mặt sải bước đi vào.

“Quán Quán…… ” Nhìn thấy Lâm Quán Quán, khuôn mặt tê dại của Lâm Duyệt mới sáng lên được một chút.

“Đừng sợ, em ở đây!”

Lâm Quán Quán bảo vệ Lâm Duyệt ở sau lưng mình, lạnh lùng nhìn bà Lý và Lý Tín Đạt đang ở trong phòng khách, “Lý Tín Đạt, xem ra luật sư không nói rõ cho với anh nhỉ!”

Lý Tín Đạt nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ ở sau lưng Lâm Quán Quán, vô cùng kinh sợ!

Tiêu Lăng Dạ đến rồi!

Ông thần này vậy mà lại đến đây rồi!

Trong lòng Lý Tín Đạt “lộp độp” một tiếng, vội vã đứng dậy khỏi ghế sofa. Hắn ta túm chặt lấy bà Lý, “Mẹ, đừng nói nữal”

Bà Lý không hề biết Tiêu Lăng Dạ, bà ta ở nhà hung hăng đã quen rồi, nghe vậy liền hất tay Lý Tín Đạt ra, “Tín Đạt, con điên rồi à? Bây giờ thứ tiện nhân này đang đòi chia tiền của con đây này, tiền đều là do con vất vả kiếm về, dựa vào đâu mà phải chia cho người khác!”

“Chỉ cần dựa vào việc chị tôi là con dâu được cưới hỏi đàng hoàng của nhà các người!”

“Tào lao!”

Lâm Quán Quán cười lạnh, “Lý Tín Đạt, tôi thấy là anh chưa đến bước đường cùng thì chưa chịu mà!”

“Không, không, không!”

Lý Tín Đạt hoảng loạn xua tay, “Ly hôn……tôi muốn ly hôn, cũng muốn chia một nửa tài sản, với cả căn nhà đang ở bây giờ……tôi cũng đều cho Lâm Duyệt hết……”

“Mẹ! Mẹ đừng nói nữa!” Lý Tín Đạt quát lớn.

Vốn dĩ hắn ta tưởng rằng Tiêu Lăng Dạ ra mặt cho Lâm Duyệt chỉ là ngẫu nhiên nên mới nghĩ là gặp may. Mặc dù đã ký vào giấy thương lượng ly hôn rồi nhưng cuối cùng vẫn chưa làm thủ tục ly hôn nên hắn ta hẹn Lâm Duyệt đến định nói lại tình xưa với cô.

Tài sản chia một nửa, là cắt đi thịt của hắn ta đấy.

Hắn ta đương nhiên là không nỡ rồi.

Nếu như Lâm Duyệt không ly hôn với hắn ta thì chẳng phải là không cần chia tài sản nữa sao?

Đến lúc đó, hắn ta vẫn có thể sống cuộc sống cờ đỏ trong nhà không rơi, cờ màu bên ngoài bay phấp phới*. Cho nên hắn hẹn Lâm Duyệt đến, trước tiên là nhận sai cầu xin tha thứ, nếu không được thì lại để mẹ đe dọa dụ dỗ thôi.

Nhưng Lâm Duyệt cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra, nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay rồi, lần này là đã hạ quyết tâm nhất định phải ly hôn với hắn ta.

( Cờ đỏ trong nhà không rơi, cờ màu bên ngoài bay phấp phới”: Cờ đỏ trong nhà là vợ, cờ màu bên ngoài là tình nhân bên ngoài, có nghĩa là ở nhà có vợ/chồng, bên ngoài có tình nhân mà mối quan hệ với vợ và với tình nhân đều khá là hòa hợp.) Đáng lẽ hắn ta vẫn còn một tia hy vọng.

Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ, hy vọng của hắn ta đã hoàn toàn bị dập tắt rồi.

Nghĩ đến lời của luật sư hôm đó, cả người hắn run như: cầy sấy.

“Ly hôn, tôi đồng ý ly hôn. Chúng, chúng tôi lập tức đến Cục Dân chính làm thủ tục…… ẳ “Im lặng!”

Lý Tín Đạt gắt lên với bà Lý, nhìn Tiêu Lăng Dạ mặt không biểu cảm mà khí chất đầy mình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh!

Không phải là hắn ta yếu đuối, mà là đối thủ quá mạnh.

Chủ tịch của Tập đoàn Tiêu thị!

Không cần anh ta tự động tay, chỉ cần nói một câu thôi cũng đủ để chuyện làm ăn của hắn tiêu tùng hết!

Đến lúc đấy, đừng nói là một nửa gia sản, tất cả tài sản của hắn cũng có thể tan thành tro bụi chỉ trong chớp nhoáng.

Nghĩ đến đây.

Lý Tín Đạt rùng mình, hắn vơ lấy chìa khóa xe rồi phi ra ngoài.

“Đi, đi, đi. Bây giờ đến Cục Dân chính ly hôn ngay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.