Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 236: Chương 236: Ngụy biện






Lâm Quán Quán ánh mắt lạnh lùng, yên lặng nhìn cô ta biểu diễn.

“Chị ơi, em là em của chị!”

Ngay khi Lâm Vi nói xong, phóng viên lập tức bắt đầu.

“Chị ơi? Cô Lâm Vi, hình như cô biết Lâm Đại Phúc là ba ruột của cô rồi! Đã như vậy, tại sao muốn bán khổ tình người thiết, cô không phải một mực tại trước mặt truyền thông tuyên bó, ba ruột của mình mát sớm sao?”

Đôi mắt Lâm Vi lóe lên: “Tôi chỉ mới biết chuyện gần đây thôi.”

“Lâm Vi, cô không nghĩ những gì mình nói là đặc biệt lố bịch sao? Cô mới biết Lâm Đại Phúc là ba ruột của cô?

Chính bản thân cô khi nói điều này có tin không?”

“Tôi…”

Sắc mặt của Lâm Vi trắng xanh.

*Cô ấy mới biết chuyện gần đây thôi.” Lâm Đại Phúc giúp Tôn Hà Anh nói với truyền thông: “Khi Vi Vi chào đời, tôi và Tô Thanh Thanh vẫn chưa ly hôn. Để tránh người khác biết chuyện, chúng tôi đã khẳng định rằng Vi Vi là con gái do Hà Anh mang về. Cho dù là Vi Vi, chúng tôi cũng giấu Các phóng viên cười lạnh.

Lâm Đại Phúc này thực sự rất đau lòng với Lâm Vi.

Đều là con gái của mình.

Đối với Lâm Quán Quán và Lâm Duyệt thì là những kẻ máu lạnh và tàn nhẫn.

Về phần Lâm Vi, lại cân nhắc tất cả, tốn rất nhiều tiền để đào tạo cô ấy, liền thanh danh của cô ta đều có thể cân nhắc chu toàn như thế.

Ha ha.

Phân biệt đối xử kiểu này thật đáng xấu hồ.

Các phóng viên khinh thường.

Lâm Đại Phúc không quan tâm đến ánh mắt của họ.

Ông ta biết.

Hôm nay ông ta và Hà Anh đã xong rồi.

Nhưng Vĩ Vi là con gái mà họ yêu thương từ nhỏ đến lớn, nhân sinh của con bé còn có nhiều khả năng như vậy, bọn họ không thể đem Vi Vi kéo tới bên trong sự cố này.

Lâm Đại Phúc và Tôn Hà Anh nhìn nhau, ánh mắt của họ rất kiên định.

“Đúng vậy, mọi chuyện là do hai chúng ta làm. Vi Vi không biết gì hết. Nếu có chuyện gì thì cứ đến với chúng tôi.

Đừng làm tổn thương người vô tội.”

Lâm Vi sau khi nghe những gì Lâm Đại Phúc nói, ánh mắt cô ta lóe lên.

Lâm Quán Quán tung video mẹ cô giết Tô Thanh Thanh, video này cũng liên quan đến ba cô, hôm nay chắc hai người không tốt.

Cô ta không giống.

Cô ta vẫn còn trẻ,tinh đồ sáng tỏ, cô không thể bị bọn hắn liên lụy.

Nghĩ đến đây.

Cô ta cắn mạnh vào lưỡi.

Nước mắt đau đớn của cô tuôn ra ngay lập tức.

“Chị à, em biết là vì ba mẹ đối xử tốt với em hơn chị nên chị mới không thích em. Cho dù ba mẹ có lỗi với chị, chị cũng không thể để đổ tội cho em dụ dỗ bạn trai của chị gái được, chị đang muốn hủy hoại em sao.”

Lâm Vi mặc một chiếc váy trắng, trông thuần khiết và trong sáng như một đóa hoa huệ. Nước mắt cô ta chảy dài trên má, như những bông hoa lê rất đau khổ.

Các phóng viên nhìn Lâm Quán Quán và Lâm Vi.

Trong lúc nhất thời không biết nên tin tưởng ai.

“Lâm Vi, Lâm Quán Quán bọn họ lấy được tài khoản QQ bị bỏ của cô. Trên đó có ảnh thân mật của cô và Tiêu Dục, thời điểm phát hành là trong khoảng thời gian hai người họ chưa chia tay. Cô làm sao giải thích điều này?”

“Chứng cứ vô cùng xác thực, cô còn gì phải tranh cãi nữal”

“Lâm Vi.”

Lâm Vi sửng sốt!

Cô vừa nhìn thấy Giang Tân Vũ xuất hiện, cô ta đến nhanh như cắt, bỏ sót quá trình Lâm Duyệt lầy QQ ra.

Cô nhớ lại.



đã nắm trong tay tắm phiếu mua nhỏ, không thể là do cố ý hại em vì yêu sinh hận sao?”

Lâm Vi chậm rãi bước lên sân khấu, cô taấy quỳ xuống một cái “bụp” mà không báo trước.

Cô quỳ rất mạnh, đầu gối của cô và sân khấu gỗ phát ra tiếng động nghẹt thở.

Tất cả các phóng viên đều ngạc nhiên.

Tôn Hà Anh lo lắng hét lên nhưng vì mặt sưng quá nên không nói được lời nào.

“Vi Vi, con làm sao vậy?” Lâm Đại Phúc nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô.

“Ba! Đừng cử động! Con xin lỗi chị!” Cô ngước nhìn Lâm Quán Quán khóc và nói: “Chị ơi, thật xin lỗi!”

Mặt Lâm Quán Quán không thay đổi: “Thật xin lỗi cái gì?”

“Em thay ba mẹ xin lỗi chị. Em thật không biết ba mẹ làm nhiều chuyện quá đáng như vậy nếu như em biết, em tuyệt đối sẽ không để bọn họ đối xử với chị và chị cả như vậy”

Lâm Quán Quán cười lạnh.

Việc này là đang chuyển hết trách nhiệm cho Lâm Đại Phúc và Tôn Hà Anh à!

Cô lạnh lùng nhìn Lâm Vi đang quỳ trên mặt đất: “Đem ình làm cho sạch sẽ như vậy! Lâm Vi, cô có thực sự không sai chút nào không?”

“Không! Em sai rồi!”

Lâm Quán Quán nhướng mày.

Cô muốn xem cái miệng của Lâm Vi có thể nở ra những bông hoa gì.

“Sai gì?”

“Em thừa nhận rằng từ nhỏ em đã dựa dẫm vào yêu thương của ba mẹ và bắt nạt chị.Nhưng chị à, nhà nào.

cũng như vậy thôi, chị không thể ghét em vì điều đó được.”

Lâm Vi quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, cứ như thể nạn nhân là cô ta vậy.

Nhìn thấy cảnh này, nam phóng viên có mặt hơi có chút không đành lòng.

“Có hiểu lầm gì không, Lâm Vi này không giống người có thể làm nhiều chuyện xấu như vậy!”

Giọng phóng viên rất nhỏ.

Nhưng bởi vì hội trường rất yên tĩnh, giọng nói của anh ta dường như rất rõ ràng.

Lâm Vi thở phào nhẹ nhõm.

Nụ cười của Lâm Quán Quán trở nên lạnh hơn.

Muốn khán giả bồi rối, nhân cơ hội trở mình?

Mơ ước!

Cô nheo mắt nói: “Vậy nên, cô không thừa nhận việc đánh thuốc tôi, không thừa nhận rằng cô có dính líu đến mối quan hệ của tôi với Tiêu Dục hay là tự đâm mình rồi đồ tội cho tôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.