Lâm Vi chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cô ta đã ký hợp đồng với công ty hơn ba năm trước và hợp đồng năm năm còn hai năm nữa.
Nếu công ty quyết định ẩn tàng cô ta.
Cô ta sẽ không được xuất hiện trên màn ảnh trong hai năm tới!
Không thể đóng phim.
Không thể làm quảng cáo.
Cũng không thể nhận làm đại diện.
Thật là khủng khiếp.
Ngành công nghiệp giải trí là nơi đổi mới rất nhanh, giống như một làn sóng biển, làn sóng người mới chen chân vào sau người cũ.
Nếu cô ta biến mắt hai năm, cũng đủ để mọi người quên cô ta rồi.
Chân Lâm Vi mềm nhữn.
Triệt để xụi lơ trên mặt đất.
Nếu vậy, nếu như vậy, tất cả những nỗ lực và chăm chỉ của cô ta trong vòng vài năm qua đều bị lãng phí.
Không!
Không được!
Cô ta không thể bị ẳn tàng được!
“Bà chủ.”
Lâm Vi lập tức ngẳng đầu nhìn bà đầy hy vọng.
“Quá muộn rồi!”
Trái tim Lâm Vi trùng xuống dữ dội “Bà chủ.”
“Mọi việc đều có nguyên nhân và hậu quả. Hậu quả do.
hành vi sai trái của bản thân thì tự cô gánh chịu hậu quả đi. Thỏa mãn đi, tuổi quá trẻ tại ngành giải trí lăn lộn thành tuyến một, mấy năm này trong tay hẳn là cũng cất không ít tiền, chỉ cần cô an phận một chút, số tiền này cũng đủ sinh sống nửa đời sau rồi.”
“Bà chủ.”
“Cô có thể đi ngay bây giờ!”
“Không!”
Tiền Hiểu đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, bà ấy nhìn xuống Lâm Vi như nhìn một con kiến.
“Thưa bà chủ!”
*Cô muốn tự đi hay tôi nhờ an ninh bảo cô rời đi?” Tiền Hiểu đưa ra hai lựa chọn.
Mắt Lâm Vi khóc đỏ hoe.
Nếu đối mặt với Dư Niên, có lẽ nước mắt của cô ta vẫn còn có ích nhưng Tiền Hiểu không để cô ta xoay vòng Vòng.
Lâm Vi nắm chặt tay.
Cô ta không cam lòng!
Phẫn nộ!
Nhưng cô ta không dám đối đầu với Tiền Hiểu, Tiền Hiểu thậm chí còn có thể tàn nhẫn đuổi ra ngoài một người chồng đã kết hôn với bà 20 năm.
Chớ nói chỉ là cô ta.
Cô nghiến răng, từ từ từ trên mặt đất đứng dậy, âm thầm đặt một khoản lên đầu Lâm Quán Quán.
Đều là tiện nhân kia, cô ta mới có thể rơi xuống cái ruộng đông này!
Lâm Vi cứng ngắc xoay người, bước chân phù phiếm rời đi văn phòng. Tôn Dĩnh theo sau, xác định Lâm Vi vào thang máy, lúc này mới về tới văn phòng tổng giám đốc.
Trong văn phòng.
Tiền Hiểu ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, cầm tách trà thơm nhắm nháp nhìn thấy Tôn Dĩnh bước vào, bà ưu nhã đặt tách trà xuống.
“Đi rồi?”
“Vâng!” Tôn Dĩnh nhìn Tiền Hiểu muốn nói lại thôi.
*Cô muốn nói gì?”
Tôn Dĩnh do dự một lúc, cuối cùng cô vẫn hỏi: “Bà chủ đang trực tiếp ẩn tầng, chuyện này có hơi quá ác không.”
Tiền Hiểu cau mày: “Thương hại cô ta sao?”
“Không, không!” Tôn Dĩnh vội xua tay giải thích: “Tôi chỉ nghĩ rằng mặc dù cô ta đã sụp đổ nhưng cô ta không phải là không phải không có thuốc nào cứu được, nều như lợi dụng một phen, nói không chừng còn có thể cho công ty giảm bớt một chút tổn thất.”
*Giữ cô ta lại, công ty sẽ lỗ hơn.”
Tôn Dĩnh bối rối và rõ ràng là không hiểu. Tiền Hiểu đạp một cái, chiếc ghế văn phòng có bánh xe lùi vào cửa số cao từ trần đến sàn, từ tầng mười sáu nhìn xuống, dáng người Lâm Vi rất nhỏ.
Tiền Hiểu dựa vào cửa sổ, liếc mắt, nhớ tới nửa giờ trước cuộc điện thoại mà anh Tiêu đích thân gọi.
Tiêu Lăng Dạ!
Đều là người Vân Thành, cô ta đã gặp qua vài lần, anh ấy là một huyền thoại trong giới kinh doanh.
Ấn tượng của Tiền Hiểu về anh ấy.
Tuổi không lớn lắm, thủ đoạn ngoan lệ, trầm ổn nội liễm.
Nửa tiếng trước, anh ấy gọi, Tiền Hiểu hơi sững sờ khi nghĩ đến nội dung cuộc gọi.
*Tôi là Tiêu Lăng Dạ!”
*Anh Tiêu?”
“Là tôi.” Tiêu Lăng Dạ đứng dậy đi thẳng vào chủ đề: “Bà Tiền, tôi hi vọng bà có thể ẩn tàng Lâm Vi”
“Ấn tàng?”
“ỪI Coi như tôi nợ bà một cái nhân tình.”
Tiêu Lăng Dạ muốn ẩn tàng người nào, coi như không cần công ty dùng hợp đồng tạo áp lực, anh ấy vẫn có thể chắn chỉnh Lâm Vi không thể trở mình.
Chỉ là lợi dụng hợp đồng đơn giản nhất thô bạo mà thôi.
Tiền Hiểu chỉ trầm ngâm trong hai giây. “Anh Tiếu, anh có thể cho tôi hỏi lý do được không?”
“Vợ tôi nhìn cô ta không thuận mắt!”
Vào lúc đó, đôi mắt của bà ấy gần như rơi ra ngoài.
Mọi người trên khắp thế giới đều biết rằng có một tiểu công chúa nhà họ Tiêu, là viên ngọc quý của nhà họ Tiêu nhưng họ chưa bao giờ nghe nói rằng anh ấy đã kết hôn.
Mà lại!
Vì cô Tiêu nhìn cô ta không thuận mắt vậy mà tình nguyện thiếu một món nợ ân tình của bà, cũng muốn dùng tốc độ nhanh nhất ẩn tàng Lâm Vi.
Cái này là bao nhiêu coi trọng vợ chứ.
Tiền Hiểu có chút xúc động, Tiêu Lăng Dạ vốn có vẻ ngoài lạnh lùng, cắm dục như vậy, không ngờ lại có thể chiều chuộng vợ một cách bí mật như vậy.
Mặc dù bị sốc nhưng Tiền Hiểu không hỏi nhiều.
Ân tình của Tiêu Lăng Dạ!
Đây cũng không phải là một cái nhân tình, nếu quả như: thật gặp được chuyện gì, ân tình này chính là đồ vật cứu mạng.
Mà Lâm Vi chỉ là một nghệ sĩ đầy tai tiếng.
Hầu như không cần cân nhắc, bà lập tức đưa ra quyết định.
Đồng thời.
Tại cửa công ty, Lâm Vi đã rời công ty trên chiếc xe thể thao Porsche.
Tiền Hiểu Lúc này mới hoàn hồn.
Bà cong ngón tay và gõ nhẹ vào tắm kính cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
Này!
Không biết tên ngốc này lại chọc tức cô Tiêu thế nào, mà con người lạnh lùng và tàn nhẫn như anh Tiêu thực sự đã yêu cầu bà làm nhục Lâm Vi trước khi thả cô ta ra.
Bị anh Tiêu ghi hận, Lâm Vi này coi như xong rồi.