“Này, cô gái trong vòng tay của anh Tiêu quen quá. Cô ấy nhìn … sao lại giống Lâm Quán Quán vậy?”
Giọng Lâm Quán Quán đột ngột đông cứng.
Nếu cô nói phóng viên chắc chắn sẽ nhận ra cô ấy.
“Tiêu Lăng Dạ.”
“Đừng nói nữa.”
“Ừm”
Tài xế xuống xe, cung kính mở cửa xe, Tiêu Lăng Dạ ôm cô một cách vô cùng thân mật đi về phía chiếc Maybach.
Tiêu Diễn và Hứa Dịch cũng nhanh chóng lên xe.
Xe không lập tức lái đi, cửa kính được hạ xuống, giám đốc và phó giám đốc kèm theo vẻ mặt tươi cười “Anh Tiêu, chuyện hôm nay là sơ suắt của đài truyền hình chúng tôi.”
Trong xe, bóng dáng của Tiêu Lăng Dạ bị che khuất, nhìn qua phá lệ âm lãnh. “Chuyện tiếp theo.”
“Đừng lo lắng, anh có thể yên tâm rằng đài truyền hình của chúng tôi chắc chắn sẽ nhờ cảnh sát làm rõ.”
Đạo diễn hận chết được.
Trước khi Lâm Quán Quán đến phát sóng trực tiếp, anh Tiêu đã đích thân gọi điện, trong buổi phát sóng trực tiếp hôm nay, anh ấy cũng tự mình chạy đến đài truyền hình, điều này đủ thấy thái độ của anh Tiêu đối với Lâm Quán Quán rất coi trọng.
Đạo diễn hoàn toàn không tin những tiết lộ của người đàn ông kia.
Nói đùal Với một nhân vật như anh Tiêu, người phụ nữ đã có quan hệ với người khác nào xứng đáng với anh ấy?
Đạo diễn liên tục đảm bảo: “Mọi tin tức giải trí của đài chúng tôi cũng sẽ thay cô Lâm làm rõ.”
Sau đó Tiêu Lăng Dạ gật đầu.
Người lái xe từ từ nâng cửa sỏ lên.
Động cơ nổ máy và chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Các phóng viên nhìn Maybach biên mắt trước mắt họ.
Anh chàng phóng viên nghi ngờ kia chỉ biết gãi đầu: “Vừa rồi, cô gái trong vòng tay anh Tiêu thực sự là Lâm Quán Quán.”
Bang!
Tiền bối xung quanh không chút do dự đánh cho anh ta một cái, phóng viên nhỏ “Àm” một tiếng rồi nhanh chóng che đầu anh ta lại.
“Giang tiền bối.”
“Đừng nói nhảm! Nghe nói anh Tiêu đặc biệt ghét tiếp xúc với người khác giới. Vừa rồi, cô gái kia được anh Tiêu canh giữ cẩn thận như vậy, hiển nhiên là quan hệ không ít với Tiêu tiên sinh, làm sao có thể là Lâm Quán Quán!”
“Nhưng… “
“Đừng nhưng nhị gì cả, cậu khẳng định là nhìn sai rồi.”
Cậu phóng viên nhỏ xoa đầu và cúi đầu nghĩ nghĩ.
Cũng đúng.
Anh Tiêu sao có thể đi với Lâm Quán Quán, chắc là anh nhằm rồi.
“Giang tiền bối, vậy chúng ta hãy ….”
“Mau thiết lập camera và tiếp tục theo dõi.”
“Được rồ Đồng thời chiếc xe rẽ vào một khúc cua cách xa các phóng viên.
Tiêu Lăng Dạ vừa buông bàn tay đang ôm đầu cô, Lâm Tiệm Quán thật quá bội phục rồi, cô đơn giản như vậy bước ra khỏi vòng vây của phóng viên.
Cô nghĩ rằng sẽ có một trận chiến khốc liệt.
Kết quả …
Tiêu Lăng Dạ đưa mặt ra, cô liền nhẹ nhàng thoát được.
Lâm Quán Quán lập tức nhìn anh đây ngưỡng mộ.
“Tiêu Lăng Dạ, anh quá tốt. Thật may mắn khi có anh hôm nay nếu không em sẽ bị đám phóng viên đó nuốt chửng mất rồi.”
“Còn cười được sao?”
Lâm Quán Quán cười khúc khích và nghiêng người đắc ý: “Ông chủ! Nhân viên của anh gặp khó khăn, anh sẽ không thấy chết không cứu không phải? Bộ phận PR của Hoa Họa cũng rất lợi hại.”
Tiêu Lăng Dạ khẽ liếc cô một cái “Nếu mỗi nhân viên đều phải giúp đỡ như vậy, thân làm ông chủ của tôi sẽ mệt chết.”
“Không giống nhau.”
“Sao lại không giống nhau?”
“Quan hệ của chúng ta không bình thường!”
“Tại sao lại không bình thường?”
Lâm Quán Quán đỏ mặt: “Dù sao đi nữa chúng ta cũng là hàng xóm của nhau.”
Tiêu Lăng Dạ mặt không thay đổi quay đầu chỗ khác: “Anh cũng có nhiều người hàng xóm.”
Mẹ nó!
Lâm Quán Quán đảo mắt dùng mánh khóe, hơi cúi người liền ôm lấy bắp đùi của anh.
Tiêu Lăng Dạ nhướng mày nhìn cô.
“Ôm đùi!”
Tiêu Lăng Dạ: “…”
Gặp anh nửa ngày không có động Tĩnh, Lâm Quán Quán oán hận nguýt anh một cái: “Có giúp đỡ không?”
Mặc dù hôm nay chuyện này phức tạp hơn một chút, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không giải quyết được. Nếu Tiêu Lăng Dạ không can thiệp, cô có thể tự xử lý nó nhưng quá trình này chỉ là rắc rối hơn một chút.
“Giúp!”
“Hả?”
Đương nhiên cũng liền tiện thể lấy tiếp nhận cử chỉ thân mật của anh. Trái tim của Lâm Quán Quán cảm thấy ám áp.
Cô đã quen dựa vào bản thân làm mọi thứ, nhưng hôm nay Tiêu Lăng Dạ đến trước mặt cô ấy như một vị thần, xuất hiện như một người bảo vệ cô.Đột nhiên cảm thấy mình được che chở như thế này. Cảm tháy rất tốt!
Lâm Quán Quán dựa vào cửa kính xe, híp mắt như một con mèo con.
Đột nhiên cô ấy nghĩ đến một vấn đề.
Cô lập tức ngồi ngay ngắn, nhìn về phía tay lái phụ Tiêu Diễn đang ngồi: “Tiêu Diễn, người đàn ông vừa rồi có bắt được không?”
“Em muốn nói cho hai người một chuyện.” Mặt Tiêu Diễn áy náy: “Để anh ta chạy rồi!”
“Chạy?”
Cô hiểu rất rõ hai mẹ con kia.
Tâm ngoan thủ lạt, chưa đạt mục đích không từ thủ đoạn.
Nhất là Tôn Hà Anh, nhìn vẻ ngoài tròn tròn múp múp, khả ái nhưng thực chát đều là lừa đảo, tâm cơ u ám, tâm địa còn hung ác hơn rắn độc.
Sự tồn tại của cô đã giải thích hoàn toàn thế nào là trái tim người phụ nữ độc nhất.
Và bà ta không bao giờ làm những việc vô ích.
Không ra tay thì thôi nhưng nếu đã làm chắc chắn sẽ không phải là một cuộc chiến nhỏ.
Vì vậy, sự việc này tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
“Quán Quán, em định làm gì?”
Lâm Quán Quán nhìn vết thương trên mặt Hứa Dịch, ánh mắt lạnh lùng.
“Sau khi trở về nước, tôi bận rất nhiều việc. Tôi vẫn chưa tìm họ. Họ đã không đợi được dâng lên tới cửa. Dạng này không trả cho bọn họ món quà lớn, coi như thất lễ rồi!”