Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 124: Chương 124: Phía bên kia




Tiêu Lăng Dạ cũng đã nhận được tin tức chính xác, xác định ra vị trí của Duệ Duệ.

“Anh, đó là khách sạn Sovereign, số phòng đã được tìm thấy, Lâm Đại Phúc đã mở hai phòng trong khách sạn.”

“Anh muốn xem camera phòng ngay bây giờ.”

*Được rồi, anh chờ một chút!”

Tiêu Diễn cầm máy tính. một tiếng kêu răng rắc, camera căn phòng của Lâm Đại Phúc rất nhanh xuất hiện trên máy tính của anh.

“Được rồi!”

Chiếc xe đang phóng nhanh, Tiêu Diễn nhìn màn giám sát, bàng hoàng. “Anh, Tiểu Quán Quán đã qua đó rồi.”

“Kéttt ~”

Chiếc xe thể thao phanh gấp trên đường. Ngay sau đó, chiếc xe đã dừng lại bên đường.

Tiêu Lăng Dạ ngay lập tức cầm lấy máy tính.

Trong màn hình.

Lâm Quán Quán thực sự đã vào phòng.

… Trong phòng.

Lâm Đại Phúc đang ngồi trên ghé sô pha, hai người đàn ông lực lưỡng đứng bên cạnh, Lâm Duệ đang ngồi trên đùi với Lâm Đại Phúc trong tư thế rất thân mật, nhưng hai tay ông ta lại siết lầy cỗ cậu bé không thương tiếc.

Nhìn thấy Lâm Quán Quán bước vào phòng, ông ta mỉm cười, lộ ra hàm răng vàng to, “Con gái ngoan, bố đã đợi con lâu rồi!”

“Mamil Cô bị ông ta bỏ thuốc độc rồi bị tống sang phòng khác.”

Vẻ mặt Lâm Quán Quán thay đổi mạnh mẽ.

“Lâm Đại Phúc, ông muốn gì?”

Lâm Đại Phúc ném “đồ uống” đã chuẩn bị trước cho Lâm Quán Quán, “Uống đi bố sẽ để con trai con đi!”

Lâm Quán Quán chỉ thản nhiên liếc nhìn, rồi đá chai nước xuông dưới chân.

Nó khác với những gì ông ta mong đợi.

Lâm Đại Phúc hy vọng rằng Lâm Quán Quán sẽ kinh sợ uống thứ đó dưới sự đe dọa của mình.

Lâm Đại Phúc cười lạnh, “Con không muốn cứu con trai mình?”

Đương nhiên là muốn cứu!

Không chỉ Duệ Duệ, mà còn cả chị gái!

Vì vậy, không thẻ lãng phí thời gian bây giờ.

“Muốn chết tôi sẽ thành toàn cho ông!”

Lâm Quán Quán nhanh chóng lấy ra một khẩu súng lục từ trong túi ra, lắp một ống giảm thanh, rồi nhắm vào Lâm Đại Phúc.

Lâm Đại Phúc sửng sốt, sau đó cười lạnh, “Đừng dùng súng đồ chơi để dọa tao.”

“Súng đồ chơi?”

Vẻ mặt vô cảm, giống như người máy không cảm xúc, Lâm Quán Quán bắn vào chân gã đàn ông lực lưỡng đứng bên cạnh Lâm Đại Phúc.

“Áaaaaaaaaa__ “

Sắc mặt của Lâm Đại Phúc đã thay đổi đáng kể!

Chân ông ta lảo đảo, suýt ngã khi đứng dậy khỏi ghế sô pha, ông ta kẹp cô Lâm Duệ, “Mày, mày đúng là có súng!

Lâm Quán Quán, câm súng là phạm pháp!”

Lâm Quán Quán lạnh lùng nhìn ông ta.

“Buông con trai tôi ra!”

Đúng!

Lâm Duệ vẫn ở trong tay hắn, nó là con tin.

Lâm Đại Phúc co người lại trong góc, kẹp cổ Lâm Duệ, “Mày, nếu mày dám tiến thêm một bước nữa, tao sẽ bóp cổ nó!”

“Vậy thì thử xem, là tay của ông nhanh hay là súng của tôi nhanh|”

Lâm Quán Quán nâng súng lên nhằm vào Lâm Đại Phúc.

Cơ mặt của Lâm Đại Phúc co giật dữ dội, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mịn, “Mày, mày dám không…”

Bụp— Lâm Quán Quán nhắm vào một gã đàn ông lực lưỡng khác, bắn vào vai hắn ta.

“Ahh– ” gã đàn ông cơ bắp hét lên, không thể đứng dậy được.

Máu bắn tung tóe.

Máu nóng tóe lên mặt Lâm Đại Phúc, Lâm Đại Phúc rùng mình vì kinh sợ.

Hắn sắp dọa sợ chết khiếp, nhưng vẫn cố chấp, “Lâm Quán Quán, bó, bố là bố của con…”

Lâm Quán Quán mặt không chút cảm xúc.

“Tôi sẽ nói lần cuối, buông con trai tôi ra!”

Súng của cô lại nhắm vào đầu Lâm Đại Phúc, sắc mặt Lâm Đại Phúc tái đi vì sợ hãi, ông ta nhanh chóng ôm lấy Lâm Duệ che đầu, người ông ta run rầy.

Nữ nhân điên!

Đây là một kẻ điên!

Cô ta thực sự dám bắn.

Kẻ mềm sợ kẻ cứng, kẻ cứng sợ kẻ ngang, kẻ ngang sợ: kẻ muốn chết, điển hình Lâm Quán Quán là kẻ muốn chết.

” Quán Quán, Quán Quán, chúng ta, chúng ta có gì từ từ nói … chúng ta có gì từ từ nói…”

“Đừng để tôi nói lần thứ ba!”

“Bố buông! Bồ sẽ để nó đi ngay lập tức! “

Lâm Đại Phúc không dám nói nhảm nữa, vì sợ viên đạn sẽ rơi vào người trong một giây, ông ta không dám chàn chừ.

nữa, nhanh chóng thả Lâm Duệ đi.

Lâm Duệ mở rộng vòng tay chạy tới bên cạnh Lâm Quán Quán, Lâm Quán Quán vươn tay ra ôm lấy cậu.

Cảm nhận được hơi ám của người trong vòng tay, sự thù địch của Lâm Quán Quán tiêu tan rất nhiều, “Không sao chứ?”

Cậu bé lắc đầu, ngoan ngoãn nằm trên vai cô.

“Mami, đi cứu cô!”

*ỨP Lâm Quán Quán đặt cậu xuống đất, “Con có thể tự đi được không?”

“Được”

Lâm Quán Quán đặt Lâm Duệ xuống, sải bước tới bên Lâm Đại Phúc, dí súng vào thái dương ông ta.

“Chị gái tôi ở phòng nào?”

“Quán Quán… Quán Quán, bỏ súng ra đi, lỡ tay là sẽ chết người đấy…”

“Nói”

“Bố nói bố nói! “Lâm Đại Phúc quỳ trên mặt đất,” trong phòng 1122! “

“Đi với tôi!”

“Được được, đi theo bó.”

Lâm Đại Phúc là kiểu mềm nắn rắn buông. Người khác càng mềm mỏng thì ông ta càng bắt nạt, nhưng khi người khác thực sự muốn chơi với ông ta, ông ta lại sợ hãi.

Lâm Quán Quán biết quá rõ Lâm Đại Phúc, mới làm điều này!

Đối phó với những người như ông ta, chỉ cần tàn nhẫn hơn ông ta, khiến ông ta sợ hãi, ông ta sẽ rút ra bài học cho mình, không bao giờ dám khiêu khích cô nữa!

Lâm Đại Phúc chân mềm nhữn, cơ thể run rẩy, sắc mặt tái nhọt.. bị Lâm Quán Quán kéo ra khỏi phòng.

… trong xe im lặng.

Tiêu Diễn không thể tin được bộ mặt lạnh trong camera giám sát, phải nói rằng người phụ nữ vừa nổ súng không thể là Quán Quán hắn biết.

Hắn liếc nhìn mặt anh mình, khuôn mặt ảm đạm, đôi mắt anh hắn si ngốc, hắn không biết anh hắn đang nghĩ gì nữa.

“Anh … chúng ta, còn phải đến đó không? “

Nhìn tình huống hiện tại, bọn họ không cần đi nữa cũng được, Tiểu Quán Quán có thể giải quyết được đám người Lâm Đại Phúc.

” Phong tỏa tin tức! ” “Chỉ sau vài giây im lặng, Tiêu Lăng Dạ đóng máy tính,” Phá hủy tất cả các camera giám sát! “

“ÒI* Anh hắn đây rõ ràng là để bảo vệ Tiểu Quán Quán. ” Anh, tài thiện xạ của Tiêu Quán Quán khá chính xác đấy… “

Ngụ ý là tài thiện xạ của cô ấy ba ngày hai ngày cũng không thể luyện ra được.

” Anh nghĩ thế nào? “

“Anh, ba năm ở M Quốc của Tiểu Quán Quán rõ ràng là không bình thường. Lúc trước khi điều tra về cô ấy, em không tìm được thông tin gì về cô ấy ở M Quốc. Lúc đó, em nghĩ chính Hồ Dịch đã giúp cô ấy … Bây giờ có vẻ như không hề đơn giản. “

Tiêu Lăng Dạ đang nghĩ về một vấn đề khác.

Anh dùng xương ngón tay gõ vào cửa kính xe … Đêm qua, sau khi cô say, anh hỏi cô có thích anh không, cô nói “không thể” thích anh, không phải không thích.

Đây có thể nào là lý do cô từ chối anh?

“Anh… Tiểu Quán Quán không đơn giản.” Tiêu Lăng Dạ mím chặt môi liếc nhìn Tiểu Diễn một cái, vẻ mặt lạnh lùng “Cô ấy không đơn giản… Chắc anh mày đơn giản?”

Tiểu Diễn, *…”

Được rồi!

Ngược lại mà nói, anh hắn còn không đơn giản hơn.

Khởi động động cơ, chiếc xe lại di chuyển tốc độ cao.

“Anh, anh có muốn dùng người của chúng ta để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra trong ba năm Tiêu Quán Quán ở M Quốc không..”

“Không!”

“Ưm …” Tiêu Diễn gãi đầu, cảm thấy khó hiểu.

“Khi cô ấy muốn nói ra, cô ấy tự nhiên sẽ nói với anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.