Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 151: Chương 151: Trồn khỏi anh ấy






Nhớ lại tình cảnh năm ấy, Tiểu Quán Quán vẫn không làm cách nào có thể bình tĩnh nồi.

Thời đó, cô chỉ biết rằng ánh mắt của Liễu Uyển Lê nhìn cô có một chút không thoải mái, nhưng bởi vì tình yêu với Tiêu Dục, sau khi biết rằng bà là mẹ của Tiêu Dục, cô liền đi nịnh bợ bà ấy.

Sau đó!

Liễu Uyễn Lê lại nhìn cô với ánh mắt càng khinh bỉ hơn.

Bà thậm chí còn không nói lấy một lời, để cho cô tự cảm thấy xấu hỗ, dưới ánh mắt bà, cô có một ấn tượng xáu mà không còn chỗ nào để trốn đi được nữa.

Đúng là một ký ức không thể nào chịu nổi mà.

Cũng may cô không thành với Tiêu Dục, nếu không thì với cái tính cách nhát gan của cô thời đó, gả về cho Tiêu Dục chắc chắn sẽ không có được hạnh phúc.

Lâm Quán Quán đeo khẩu trang lên, tay đút vào trong túi áo, chìm mình dưới ánh trăng và ánh sáng đèn đường, thong thả đi về phía trước.

Ày!

So với Liễu Uyển Lê mấy người họ, giờ điều làm cô càng phiền muộn hơn là sau khi 4 ngày kế tiếp đã hết, làm sao để đối diện với Tiêu Lăng Dạ đây!

Aaal Lâm Quán Quán ôm trán.

Không được nghĩ không được nghĩ, chỉ nghĩ đến việc sau 4 ngày này….cô liền có suy nghĩ muốn thời gian ngừng lại.

Hày!

Cô lại thở dài.

Làm sao mà cô lại bị Tiêu Lăng Dạ ép đến như thế này rồi.

Lâm Quán Quán vừa đi vừa nghĩ.

Cũng không biết đã đi được bao. lâu, cảm giác hai đôi chân đã bắt đầu có chút mỏi, mí mắt cũng mệt rồi, cô mới lôi điện thoại ra xem giờ.

10 giờ tối!

Lâm Quán Quán suýt thì khóc.

Ở bên ngoài đi đi lại lại đến tận bây giờ, cũng đã muộn rồi, lúc này chắc là Tiêu Lăng Dạ hoặc là đã tan làm rồi, hoặc là vẫn đang tăng ca ở công ty.

Dù saol Nếu về lúc này, chắc chắn sẽ gặp phải anh ấy.

Vì để trồn anh ấy, cô ấy đâu có dễ dàng gì!

Lâm Quán Quán ngáp một hơi “Đi thôi, về nhà!”

Cùng lúc đó.

KTVI Sau khi tiễn Lâm Quán Quán và Cơ Dã Hỏa, Lâm Vi liền khóc òa lên, cô gục đầu vào ngực Tiêu Dục, nghẹn ngào nói, “Anh Dục ơi, Dã Hỏa hình như rất là không thích em thì phải, làm sao đây, em chỉ là vì muốn tốt cho anh áy thôi mà, nhưng không những anh ấy không cảm kích, mà lại còn nói với em như Vậy…”

Tiêu Dục đau lòng ôm lấy Lâm Vi, “ Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, anh biết em chỉ là muốn tốt cho nó thôi mà, nhưng thằng em trai anh từ trước đến nay nói chuyện đều không nghĩ đến cảm xúc của người khác….Nha đầu ngốc, em muốn nó thích em làm cái gì, có anh thích em là được rồi còn gì.”



Lâm Vi mắt lóe lên.

Vậy nên…

Nói trắng ra, Cơ Dã Hỏa cũng không được yêu quý trong nhà.

Nó từ ngành âm nhạc chuyển qua ngành giải trí này để phát triển, có vẻ cũng không có duej định sẽ nói nghiệp gia đình.

Lâm Vi càng ôm lấy Tiêu Dục chặt hơn.

“Anh Dục, vậy để em bước cùng anh.”

“Anh biết rồi, anh biết rồi. Vi Vi, mấy năm nay, em đã chịu uẩn ức rồi rồi.”

Lâm Vi chợt đỏ mắt.

Lần này thì không phải là giả.

Mấy năm nay, vì Tiêu Dục, cô đã chịu đựng những thứ vốn không thể chịu nỗi.

“Anh Dục, nghe câu này của anh, em thấy vui lòng rồi.”

“Nha đầu ngốc!”

Lâm Vi động lòng nhìn anh.

Tiêu Dục cực kỳ thích thú với ánh mắt sùng bái này của cô, trong lòng có nóng lên chút, yết hầu anh có chuyển động, trong ánh mắt như thắp lên một ngọn lửa.

Vi Vi5”

Ánh mắt của anh, Lâm Vi biết anh muốn làm gì.

Cô không hề do dự, kiễng chân lên hôn vào môi anh.

Tiêu Dục liền chủ động lại, một tay giật lấy eo cô lại, một tay đỡ sau gáy cô, hôn một cách nồng nhiệt.

Hai người hôn nhau như thể trên đường không có người, càng hôn càng sâu.

*Vi Vịt Vị Vĩ…Có thể không?”

Lâm Vi gò má đỏ bừng, thở hổn hễển chỉ vào nhà vệ sinh bên cạnh, Tiêu Dục mắt sáng lên, kéo cô vào phòng vệ sinh.

“Rầm…”

Đóng lại cánh cửa phòng vệ sinh, không lâu xong, bên trong truyền ra tiếng thở mạnh của một người đàn ông và tiếng kêu đầy gợi dục của một người phụ nữ.

Sau nửa tiếng.

Trận chiến của hai người kết thúc, Tiêu Dục ngồi trên nắp bồn cầu, Lâm Vi mặt như làn thu thủy, trong mắt chứa một hồ xuân, cả người mắt sức gục lên người Tiêu Dục.

“Anh Dục, anh hư quá đi mất!”

Tiêu Dục ôm lấy Lâm Vi, nhưng có chút không để tâm.

Vừa rồi, khoảnh khắc phónh ra, trong đầu không thẻ kiềm chế nổi mà nghĩ đến Lâm Quán Quán.

Chết tiệt!

Nhưng có những suy nghĩ, một khi đã nảy ra liền không thể khống chế nồi.

Nghĩ đến Lâm Quán Quán, Tiêu Dục không nhịn nổi mà đem Lâm Vi ra để so sánh với cô.

Nói thật thì, cơ thể của Lâm Vi kém xa so với Lâm Quán Quán, còn về gương mặt, Lâm Vi thuộc kiểu những cô gái trong sáng, còn Lâm Quán Quán thì thuộc kiểu cô gái trưởng thành.

Có thể nói rằng, tướng mạo và cơ thể của Lâm Quán Quán, tuyệt đối có thể khiến nhiều người đàn ông phát điên.

“Anh Dục, anh Dục?”

“Hử?” Tiêu Dục hoàn hồn lại.

“Đang nghĩ gì vậy, sao mà nhập tâm thế?”

Tiêu Dục một tay luôn vào trong váy cô, khản giọng nói, “Tất nhiên là…nghĩ đến em rồi.”

“Đáng ghét!”

Dù miệng nói như vậy, Lâm Vi cũng đã ỡm ờ rồi chiến với anh một trận rồi.

Sau khi làm xong chuyện, Lâm Vi toàn thân đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.

Cô dựa vào lòng Tiêu Dục, lại nói về chuyện Lâm Quán Quán và Cơ Dã Hỏa, “Anh Dục, em thấy Dã Hỏa có vẻ là thật lòng với cô ấy đó.”

Nghĩ đến việc A Dận và Lâm Quán Quán có thể ở sẽ ở bên nhau, Tiêu Dục liền khóc chịu, anh nhíu mày nói, “Cái gì mà thật lòng chứ, thằng em trai anh như nào anh hiểu rõ, dù làm gì cũng chỉ có nhiệt huyết trong vòng 30 phút thôi. Nhìn thấy gái đẹp là lại mê đến mức không đi nỏi, nhưng tình cảm đến với nó nhanh rồi qua cũng nhanh thôi, sau khi chán rồi là lại thôi ý mà.”

Lâm Vi rủ tròng mắt xuống, sâu trong ánh mắt như có chút lạnh lẽo.

Nếu vậy thì quá tốt rồi!

Cô cực kỳ mong đợi cái bộ dạng nhếch nhác của Lâm Quán Quán khi bị Cơ Dã Hỏa đá.

Ưm…

Đúng rồi!

Còn cái thằng Tiêu Diễn kia nữa!

Cô phải mau chóng nghĩ ra cách, để khiến Tiêu Diễn nhìn ra được bộ mặt thật của Lâm Quán Quán mới được.

Đến khi Lâm Quán Quán mắt đi chỗ để dựa vào, chỉ có thể nhận là do cô ấy và mẹ cô ta dày vò rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.