Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 428: Chương 428: A thiên----




Anh mím chặt môi.

Đáy mắt anh chất chứa một sự u ám và lạnh lẽo.

Chiếc xe hơi sang trọng lướt nhanh trên đường.

Cỡ 20 phút sau, anh đã đến trước cửa biệt thự.

Anh bước xuống xe, cả người anh toát ra một khí lạnh u ám, anh không mặc áo khoác, trên người chỉ đơn giản một chiếc sơ mi mỏng, anh đưa tay bấm mật mã nhà rồi sải bước tiến vào trong.

Một mảng đen kịt.

Bây giờ đã là nửa đêm rồi.

Đào Gia Thiên lên lầu đi tới phòng ngủ, anh đưa tay đẩy cửa, đèn phòng sáng trưng, nửa đêm rồi nhưng vẫn chưa tắt, anh đi tới bàn uống trà cầm lấy chiếc điện thoại lên, anh vừa chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng rên yếu ớt của người phụ nữ.

Có lẽ là do trong phòng ngủ quá là yên tĩnh rồi.

Mắt anh khẽ rơi xuống chiếc giường, cả người cô co rúc lại cuộn tròn bên trong tấm chăn. Máy điều hòa trong phòng ngủ được mở vừa phải, còn cô thì đang đắp một chiếc chăn mỏng, nhưng Đào Gia Thiên vẫn nhận thấy rằng cả người cô đang run bần bật.

Anh nhớ lại giấc mơ lúc sớm của cô.

Anh vốn dĩ muốn quay người lại rời khỏi chỗ này.

Nhưng chân anh dường như lại không nhúc nhích được.

Anh siết chặt các ngón tay lại, giữ chặt bàn tay kia, rồi lại thả ra, anh cố kìm nén cơn giận, anh quay người lại bước đến giường, nhìn cô cuộn trong chăn chặt như vậy, trong lòng thầm mắng cô một câu ngu ngốc, nhiệt độ của điều hòa không thấp, vậy mà còn rúc mình trong chăn như sắp lạnh chết vậy.

Muốn nóng chết sao?

Anh vươn tay lật tấm chăn ra.

Đào Gia Thiên phát hiện có gì đó không đúng lắm.

Sắc mặt của người phụ nữ thì tái nhợt, cả người đều toát mồ hôi hột, cô co người lại như một con tôm vậy, anh theo bản năng đưa tay sờ trán của cô, trán không nóng.

Anh gọi tên cô: “ Mộc Như Phương.”

Mộc Như Phương không trả lời.

Đào Gia Thiên phát hiện, các ngón tay cô đều đang ra sức bóp chặt bụng dưới của cô, khóe môi mỏng của anh khẽ run lên, anh âm thầm thốt ra hai chữ ‘ phiền phức’, nhưng vẫn mau chóng lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc.

“ Mau qua đây, tôi phát định vị cho cậu.”

Bên đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm không cam lòng: “ Không phải chứ, em mới ngủ được một chút thôi, anh hai tha cho em đi mà.”

“ Đừng lắm lời.”

Khoảng 30 phút sau thì Hướng Quân Trạch có mặt tại biệt thự, anh đã chạy hết tốc lực rồi, nửa đêm chuẩn bị đi ngủ thì lại bị Đào Gia Thiên giục tới đây, anh xách theo hộp cứu thương chạy tới phòng ngủ.

Còn vừa định than vãn vài câu thì lại nhìn thấy sắc mặt tối mịt của Đào Gia Thiên.

“ Ai bệnh?”

Hướng Quân Trạch và Đào Gia Thiên quen biết nhau từ mấy năm trước, tuy Hướng Quân Trạch là một công tử ăn chơi trác táng không biết xấu hổ, nhưng anh ta vẫn là một bác sĩ.

Ánh mắt Hướng Quân Trạch rơi trên người phụ nữ nằm trên giường, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt, trông thật yếu ớt.

Nửa đêm nửa hôm, Đào Gia Thiên năm lần bảy lượt giục giã anh tới đây để chữa bệnh cho người phụ nữ này, ai da, Đào Gia Thiên cũng thật là có mắt thẩm mĩ a, bình thường tụ tập thì không đụng gái gú, vợ chưa cưới cũng không thèm sờ một cái nữa, thì ra là ở nhà đã giấu sẵn một mỹ nhân xinh đẹp như tiên rồi.

Người đàn ông nhìn thấy gái đẹp, đương nhiên là phải giương mắt nhìn tán thưởng rồi.

Bây giờ Mộc Như Phương tuy đang hôn mê, mi tâm giật giật, khuôn mặt mộc hoàn toàn đầy tái nhợt, nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt trần, đẹp đến khiến người ta thương xót, Hướng Quân Trạch chằm chặp nhìn cô một lát, có chút thất thần, cũng khó trách a, thấy gái đẹp thì ngắm, cũng là chuyện bình thường mà.

Đào Gia Thiên nhấc chân đi qua: “ Nhìn cái gì?”

Anh lại đảo mắt qua nhìn Mộc Như Phương, sau đó đi tới đắp chăn cho cô: “ Mau khám xem cô ấy bị cái gì đi.”

Hướng Quân Trạch: “ Em nói, anh hai, anh mặc cho cô ấy bộ đồ ngủ bảo thủ như vậy, em có thấy được cái gì đâu, có cần làm tới mức vậy không?”

Đào Gia Thiên châm một điếu thuốc, giọng nói khàn khàn: “ Đừng lải nhải nữa.”

Mái tóc đen dài của người phụ nữ nằm trên giường nhẹ nhàng trải trên chiếc áo gối màu xanh nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn, trên trán cô thấm đẫm mồ hôi, cơ thể cô khẽ co lại, chiếc chăn được đắp kín hoàn toàn từ cổ trở xuống.

Hướng Quân Trạch không nhìn thấy được gì cả, nhưng anh cũng không kìm được tiếp tục nhìn cô, đáy mắt anh tràn đầy sự kinh diễm, chính là cảm giác kinh diễm của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, anh cũng không đùa giỡn nữa, mà nhanh chóng mở hộp thuốc ra.

“ Đây là thuốc giảm đau, uống vào sẽ dễ chịu hơn một chút, mai anh đưa cô ấy tới bệnh viện chụp X- quang đi, cô ấy bị đau da dày đó, cộng với…kỳ sinh lý tới, cho nên mới khó chịu.” Hướng Quân Trạch lấy thuốc từ hòm thuốc ra đưa cho Đào Gia Thiên.

Mộc Như Phương khó chịu lật người lại, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn như ngọc, da của người phụ nữ quá là mềm mại rồi, trên cổ cô lộ ra một vài dấu đỏ.

Rõ ràng, là dấu vết ân ái.

Nói chính xác hơn.

Là vết cắn.

Da bị rách một chút, nhưng không có vảy mà cũng không chảy máu. Nó được gây ra bởi ma sát cắn giữa các răng.

Hướng Quân Trạch cười cười: “ Anh Thiên, anh cũng quá cầm thú rồi nha.”

“ Khám xong chưa?” Đào Gia Thiên nhìn anh.

Hướng Quân Trạch gật đầu, sau đó dọn dẹp lại hòm thuốc.

“ Khám xong rồi thì biến đi.” Đào Gia Thiên châm điếu thuốc, đôi mắt anh âm trầm, anh đưa tay dập điếu thuốc trong cái gạt tàn, sau đó sải đôi chân dài và bước đến bên bàn cà phê cầm lấy ly nước lên.

Anh mặc kệ lời ai oán của Hướng Quân Trạch.

“ Anh Thiên, anh vắt chanh bỏ vỏ à, lợi dụng em xong rồi kêu em biến đi, em đã lặn lội phóng xe tới đây chỉ để chữa cho tiểu mỹ nhân của anh thôi đó.”

Đào Gia Thiên bưng ly trà lên đi tới bên cạnh giường, anh đưa mắt nhìn Mộc Như Phương đang nhắm chặt mắt, rồi vươn tay nắm lấy cằm của cô nhè nhẹ giật một phát, Hướng Quân Trạch đứng ở bên cạnh trừng to mắt: “ Anh Thiên anh không biết thương hoa tiếc ngọc à.”

Vừa dứt lời.

Ánh mắt u ám của Đào Gia Thiên lia tới.

Lúc này anh không dám mở miệng nữa đâu.

Đào Gia Thiên bỏ mấy viên thuốc vô miệng cô sau đó rót một ít nước vào, nhưng Mộc Như Phương không nuốt được. Cô đau đớn và khó chịu, chỉ mơ hồ cảm thấy ai đó đang mở miệng cô ra thôi, cô vốn chưa ngủ hoàn toàn, nói đúng hơn là cô đau tới không thể ngủ say được.

Cô mở mắt, lờ lờ mờ mờ.

Cô nhìn thấy một bóng người.

Nhưng cô biết, đó không phải Đào Gia Thiên đâu.

Đào Gia Thiên đã đi rồi.

Cô nhìn thấy Đào Gia Thiên đi xong rồi mới quay lại giường ngủ mà.

Cơn đau dữ dội khiến ý thức của Mộc Như Phương lúc này hoàn toàn mơ hồ.

Cô nuốt được một ngụm nước, nhưng vẫn bị sặc.

Cô ho không ngừng.

Bên tai cô láng máng nghe được ai đó đang trò chuyện.

Hình như một người đang nói với một người nào đó thì phải.

Họ nói gì vậy nhỉ, cô nghe không rõ lắm.

Cô thật sự đang rất khó chịu.

Cô nhớ trước đây, mỗi lần kỳ sinh lý tới, Đào Gia Thiên đều sẽ ôm cô, ôm cô thật chặt trong lòng của mình, dịu dàng xoa bóp bụng cho cô, khi con người ta đang ở thời điểm yếu đuối nhất họ sẽ không ngừng nhớ lại khoảng thời gian đẹp đẽ trước đây, khoảng thời gian ấm áp mà Mộc Như Phương chôn sâu trong đáy lòng mình.

“ A Thiên…A Thiên em khó chịu quá…”

Thanh âm của người phụ nữ, khàn khàn nhưng dịu dàng, lúc trôi chảy, lúc đứt quãng.

Ngón tay đang nắm lấy cằm của người đàn ông lập tức khựng lại.

Hướng Quân Trạch vốn vẫn đang than vãn chuyện bị Đào Gia Thiên dựng đầu bắt chạy từ thành phố xa xôi tới đây trong đêm, thì khi nghe thấy lời này, anh cũng sững sờ, nói đúng hơn là nên dùng từ kinh hoàng để hình dung sắc mặt anh lúc này.

Người phụ nữ trên giường gọi Đào Gia Thiên là gì cơ?

Hướng Quân Trạch còn nghi ngờ thính lực của mình có vấn đề gì không nữa cơ??

A Thiên?

Hướng Quân Trạch kinh ngạc trố mắt nhìn.Người đàn ông nghiêng nửa mặt, ánh sáng dịu dàng của chiếc đèn trên đầu giường rọi lên phía nửa mặt bên kia, khiến cho dung nhan anh càng trở nên tuấn mĩ hơn bao giờ hết. Lúc này, đôi mắt của Đào Gia Thiên tuy im lặng, nhưng bên trong lại cuồn cuộn một làn sóng lớn. Anh thì thầm đáp lại: “ Ừm.”

Lời nói tuy không dịu dàng nhưng cũng không sắc bén như trước kia.

“ Mau uống thuốc đi, uống vào sẽ thoải mái hơn.”

Mộc Như Phương dường như đang bị lạc trong một cánh đồng chỉ toàn tuyết và băng tuyết, duy chỉ còn lại hơi ấm từ Đào Gia Thiên mà thôi. Cô khó chịu đặt má mình vào lòng bàn tay anh rồi khẽ thốt lên: “ A Thiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.